Cô sửa sang lại, sau đó đi xuống lầu thì thấy Văn Nhàn đang đứng một mình trong phòng khách.Bước chân cô hơi chần chừ, cô không biết phải đối mặt với cô ấy như thế nào.Suy cho cùng, người đàn ông tối qua cũng là chồng của cô ấy.Cô không biết mối quan hệ giữa vợ chồng họ thế nào, nhưng cô cảm thấy người đàn ông đó vẫn rất quan tâm cô ấy.Văn Nhàn dời mắt lại, vừa xoay người đã thấy người phụ nữ đứng trêи đầu cầu thang tầng hai.Cô ấy sửng sốt, không biết Trình ɖu͙ƈ Tú đứng đó từ khi nào và có nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô ấy và Tông Khải Phong hay không?“Cô đã đứng đó từ lúc nào?” Văn Nhàn khẽ nhíu mày.Trình ɖu͙ƈ Tú đi xuống: “Tôi vừa xuống.”Văn Nhàn gật đầu: “Tới ăn cơm đi.”Trình ɖu͙ƈ Tú cũng không muốn ở gần cô ấy, bởi vì luôn cảm thấykhông được tự nhiên: “Khi nào tôi được về?”Văn Nhàn nhìn cô vài giây, rồi thản nhiên đáp: “Sau này cô ở lại đây.”“Gì cơ?” Trình ɖu͙ƈ Tú không bình tĩnh nữa, phải đối mặt với vợ chồng họ mọi lúc ư?Vậy thì cô là gì?Thê thϊế͙pgiống ngày xưa à?Lòng cô dập dờn như sóng, mối quan hệ xấu hổ này thực sự khiến người ta khó chấp nhận được.Văn Nhàn như nhìn ra suy nghĩ của cô: “Tôi sẽ về nhà mẹ trong thời gian này, cô cứ yên tâm ở đây và thay tôi chăm sóc anh ấy.”Trình ɖu͙ƈ Tú nhìn Văn Nhàn, cô không thể nhịn được nữa: “Tôi có thể nhìn ra chồng cô rất thích cô.
Nếu cô chỉ cần đứa bé, tôi hứa với cô, tôi sẽ…”“Cứ lo làm việc của cô.” Văn Nhàn ngắt lời cô, không muốn nghe cô thuyết giáo: “Ngồi xuống ăn cơm đi.”Sắc mặt của Văn Nhàn tốt hơn chút: “Tôi và chồng tôi là liên hôn gia tộc, không có tình cảm.”Trình ɖu͙ƈ Tú ngạc nhiên nhìn Văn Nhàn và không ngờ cô ấy sẽ đột nhiên thú nhận điều này.Thật ra Văn Nhàn nói với Trình ɖu͙ƈ Tú điều này là vì muốn cô yên tâm ở lại đây.“Nhưng…”“Món này không tệ.” Văn Nhàn đẩy cháo trứng muối thịt nạc dongười hầu nấu tới trước mặt Trình ɖu͙ƈ Tú: “Cô nếm thử đi.”Cô ấy cố tình ngắt lời Trình ɖu͙ƈ Tú, cũng không muốn nghe những lời kế tiếp của Trình ɖu͙ƈ Tú.Tông Khải Phong rất tốt với cô ấy, cô ấy biết, nhưng vấn đề tình cảm không thể ép buộc được.Cô ấy đã có người mình yêu, không thể ở bên Tông Khải Phong.Đây cũng là lý do tại sao cô ấy dồn hết công sức để tìm một người phụ nữ ưu tú.Cô ấy hy vọng rằng sẽ có một người phụ nữ tốt ở bên Tông Khải Phong và chăm sóc, yêu thương anh.Cứ như thế, Trình ɖu͙ƈ Tú ở lại biệt thự, Văn Nhàn sắp xếp mọi thứ, bao gồm những thứ nhỏ như đồ dùng hàng ngày, tất cả đều chuẩn bị cho Trình ɖu͙ƈ Tú.Trong tuần Văn Nhàn ở lại biệt thự, Tông Khải Phong chưa trở về một lần nào.Trình ɖu͙ƈ Tú thì cũng thả lỏng hơn trong không gian không có Văn Nhàn và Tông Khải Phong.Như thường lệ, cô đi dạo trong sân để tiêu hóa thức ăn sau bữa tối, tiện thể giết thời gian.
Cô cảm thấy rất nặng nề ngột ngạt khi phải ở trong biệt thự mỗi ngày, việc duy nhất cô có thể làm là đi dạo trong sân.Đây cũng là lúc cô thoải mái nhất.Tối nay cũng như thường ngày, sau khi đi dạo, cô về phòng tắm rửa rồi lên giường đọc sách, đến khoảng mười một giờ đêm thì đi ngủ.Khi cô đặt sách xuống và chuẩn bị ngủ, cô nghe thấy tiếng động ở tầng dưới.
Bình thường giờ này sẽ rất yên tĩnh, ngay cả người hầu cũng đã nghỉ ngơi.Trái tim cô nhảy lên, ai sẽ đến vào lúc này chứ?Cô xuống giường, mở cửa phòng và đi ra ngoài nhìn xuống tầng dưới.
Người hầu đang dìu Tông Khải Phong, anh mặc áo sơ mi đen, áo khoác vest mắc vẹo vọ trêи vai, mặt mày đỏ bừng, rõ ràng là say rượu.
Anh liếc nhìn phòng khách, giọng khàn khàn: “Cô ấy đâu rồi?”Người hầu thành thật trả lời: “Cô chủ đã về nhà mẹ, cô ấy nói là sẽ không trở lại trong thời gian này.”Tông Khải Phong sửng sốt, sau đó mỉm cười.Tuy ở cách xa nhưng Trình ɖu͙ƈ Tú vẫn cảm nhận được sự cay đắng trong nụ cười của anh.Cô đi xuống lầu và giúp người hầu đỡ anh nằm xuống ghế sofa: “Đi lấy chăn đi.”“Vâng.” Người hầu đáp.Trình ɖu͙ƈ Tú vào phòng bếp pha một ly nước mật ong rồi tới đỡ anh dậy: “Uống chút nước mật ong đi, nó sẽ thoải mái hơn.”Tông Khải Phong chậm rãi ngước