Lời nói của Văn Nhàn bị mắc kẹt trong cổ họng, mãi một lúc sau mới phản ứng lại.
“Bao lâu rồi?”Tông Khải Phong dừng xe ở bên đường, châm điếu thuốc, im lặng không nói lời nào.
Văn Nhàn cũng không giục, kiên nhẫn chờ đợi, biết trong lòng anh cũng chẳng dễ chịu gì, Trình ɖu͙ƈ Tú dù có tốt đến đâu, nhưng suy cho cùng thời gian họ chung sống với nhau cũng không lâu.
“Sinh nhé.
” Văn Nhàn thản nhiên nói.
Tông Khải Phong nhả ra một màn khói trắng, con của anh dĩ nhiên anh muốn có, nhưng sẽ trở thành con riêng sao?“Ngày mai em sẽ gọi điện về nhà, nói với cả nhà là em ‘mang thai’, đợi khi nào cô ấy sinh đứa bé ra em sẽ nói là em sinh, cho đứa nhỏ có một danh phận, như vậy đợi em rời đi, nhà học Văn và nhà họ Tông sẽ vẫn thân thiết như cũ, đứa trẻ cũng sẽ được lớn lên trong tình yêu thương của cả hai gia đình, lớn lên đương nhiên cũng có được sự che chở của nhà họ Văn…”“Muốn cứ như vậy rời đi.
” Tông Khải Phong cười lạnh một tiếng, lầnđầu tiên ở trước mặt cô bày tỏ sự bất mãn của bản thân.
Văn Nhàn mím môi, là do cô ích kỷ nên mới để mọi chuyện đi đến mức này, cô không thể phủ nhận.
“Xin lỗi…”“Anh không muốn nghe.
”Tông Khải Phong cắt ngang lời cô.
Văn Nhàn rủ mắt xuống, trừ câu nói này ra cô không biết mình còn có thể nói câu nào nữa.
“Đợi đến khi đứa bé sinh ra thì anh sẽ để em đi, khoảng thời gian này em ở lại biệt thự chăm sóc cho cô ấy, người khác anh không yên tâm, cô ấy có dấu hiệu sinh non, bác sĩ nói cần phải nghỉ ngơi.
”“Được, anh yên tâm, em sẽ chăm sốc cô ấy thật tốt.
”Văn Nhàn không trở về biệt thự, trực tiếp đến bệnh viện, sau khi xác nhận chính xác, ngày thứ hai cô liền thông báo việc mình mang thai.
Cho dù là nhà họ Tông hay nhà họ Văn ai nấy đều rất vui mừng.
Cứ như vậy Trình ɖu͙ƈ Tú sống những ngày tháng mang thai.
Thường ngày trừ người giúp việc ra còn có Văn Nhàn chăm sóc cho cô.
“Có phải có chỗ nào không thoải mái?” Sau khi ăn cơm trưa, Văn Nhàn hỏi thăm, bởi vì cô cảm thấy Trình ɖu͙ƈ Tú ăn rất ít, sợ cô không khỏe.
Trình ɖu͙ƈ Tú lắc đầu: “Không có, ngược lại bảo cô ở đây…”“Đừng áp lực, trong bụng cô là cốt nhục của nhà họ Tông, cũng làcon của tôi, tôi sẽ hết lòng với cô.
” Văn Nhàn lo lắng trong lòng Trình ɖu͙ƈ Tú không thoải mái, dù sao thì bất cứ người mẹ nào cũng không muốn đem con mình nói thành con của người khác.
Cô kéo một chiếc ghế ngồi cạnh giường bệnh, kéo lấy tay Trình ɖu͙ƈ Tú: “Quan hệ thông gia của nhà họ Văn và nhà họ Tông không phải chuyện của hai người mà là sự kết hợp lợi ích của hai gia tộc, cô hiểu không?”Nhà họ Văn chưa từng bước chân vào kinh doanh nhưng là gia tộc đứng đầu một nơi, kinh tế của cả thành phố đều do kinh tế bản địa kéo lên, nhà họ Tông có tiềm lực nhất, cũng biết kinh doanh nhất.
Mà nhà họ Tông là một doanh nghiệp, muốn phát triển lớn mạnh thì bắt buộc phải có sự ủng hộ, giúp đỡ của quan chức địa phương, vì vậy hai gia đình cùng nhau kết hợp chỉ có lợi chứ không có hại.
Hơn nữa đều tốt cho người của hai gia đình.
Do đó, cứ coi như ban đầu bọn họ không có tình cảm, nhưng vì sự phát triển lâu dài của gia tộc, hai người họ bắt buộc phải hi sinh lợi ích các nhân, đặt lợi ích của mọi người lên trêи.
Trình ɖu͙ƈ Tú biết cuộc hôn nhân của hai người căn bản không có tình yêu, đều là vì lợi ích của gia tộc.
“Trở thành cháu ngoại của nhà họ Văn, chỉ có lợi với đứa bé.
” Văn Nhàn đưa tay đặt lên bụng cô, chỗ này còn rất phẳng, nhìn không ra mang thai đã được hai tháng: “Bây giờ tôi không thể để cô danh chính ngôn thuận gả cho anh ấy…”“Tôi biết, hai người ly hôn e rằng sẽ làm cho quan hệ hai nhà thêm căng thẳng, đừng nói là cùng nhau phát triển lớn mạnh, sợ rằng sẽ thành kẻ thù.
Nếu như có đứa bé này, hai nhà sẽ có dính dáng với nhau, tương lai sẽ tốt cho sự phát triển của đứa bé, dù sao cũng làcháu ngoại của nhà họ Văn, cháu nội nhà họ Tông…” Càng nói Trình ɖu͙ƈ Tú càng nghẹn ngào, cô hiểu hết tất cả mọi thứ, chỉ là trong lòng vẫn khó chịu như cũ.
“Xin lỗi tôi, tôi…”Văn Nhàn lau nước mắt cho cô, biết trong lòng cô rất khó chịu, ôm cô: “Tin tôi, tôi sẽ cho cô một danh phận danh chính ngôn thuận, chỉ là thân thế của đứa bé, không thể thay đổi.
Nếu như trong lòng cô có oán có hận tôi, nếu như không phải tôi tìm được cô, cô cũng sẽ không quẫn bách như bây giờ.
”Trình ɖu͙ƈ Tú biết, đây không phải do Văn Nhàn, nếu không có Văn Nhàn thì e rằng bây giờ nhà họ Trình đã không còn rồi, anh trai cũngtrong tù, tất cả mọi thứ đều là cô tự nguyện cả, căn bản không thể trách người khác.
“Không phải lỗi của cô, là do tôi tự nguyện, hết thảy đều là số mạng của tôi, thật ra đứa bé có gia đình nội ngoại như thế này còn tốt hơn so với việc theo tôi…” Đi đến ngày hôm nay, Trình ɖu͙ƈ Tú lần đầu tiên khóc như vậy.
Văn Nhàn không biết làm sao để an ủi cô, ôm cô, cùng khóc với cô.
Khóc cho số kiếp trêu người này, khóc cho sự bất đắc dĩ này.
Mãi một lúc lâu tâm trạng của hai người mới bình tĩnh trở lại.
“Cô nghỉ ngơi cho khỏe, muộn một chút Tông Khải Phong sẽ qua, tôi về trước đây.
” Văn Nhàn đứng dậy, Trình ɖu͙ƈ Tú nắm chặt lấy tay cô: “Vậy chị cũng đừng đi.
”Thật ra cô có chút sợ một mình ở với Tông Khải Phong.
Văn Nhàn vỗ vỗ tay cô, an ủi nói: “Anh ấy là một