Hắn không rảnh bận tâm đến nước lạnh đến nhường nào, chỉ muốn mau chóng bơi đến bên cạnh cô.Trời đất điên đảo, Lâm Tâm Ngôn dường như nhìn thấy Tông Cảnh Hạo đang bơi lại về phía cô.
Cô muốn vung vẩy hai tay, muốn.
gọi tên hắn, nhưng thân thể lại không chịu sự khống chế của cô, dưới chân như bị quấn phải cái gì, lôi kéo cô rơi xuống.Tông Cảnh Hạo, Tông Cảnh Hạo...Từng ngụm nước tràn vào trong cổ họng cô, nhấn chìm ngôn ngữ của cô.“Lâm Tân Ngôn.”Hắn nổi lên mặt nước hít sâu một hơi, lặn lại xuống nước, tìm kiếm cô.Rất nhanh, hắn trông thấy cô bị cây rong quấn lấy chân, liều mạng giãy dụa, làm thế nào cũng không tránh thoát được.
Hắn nhanh chóng bơi qua, ôm lấy cô, chụp lấy đầu của cô, chặn môi cô, trút khí cho cô.Lâm Tâm Ngôn mở to hai mắt như thể tìm được cộng có cứu mạng, cô ôm hắn thật chặt.Tông Cảnh Hạo đẩy cô ra, lắc đầu với cô, lặn càng sâu xuống nước, kéo đứt cây rong quấn dưới chân cô.Đợi đến lúc hắn ôm lấy cô lần nữa, cô đã mất ý thức.Thiếu khí quá lâu, luồng khí Tông Cảnh Hạo vừa mới cho cô cũng không đủ cho cô chống đỡ lâu.Rất nhanh, Tông Cảnh Hạo ôm cô lên bờ.“Ba, mẹ” Lâm Hi Thần và Lâm Nhụy Hi ở trêи bờ vươn đầu ra, nhìn thấy Tông Cảnh Hạo ôm Lâm Tân Ngôn lên, kϊƈɦ động hộ hào, Tông Cảnh Hạo nói một câu chúng ta đi về, hai đứa trẻ liền nghe lời đi theo hắn lên xe.Bạch Dận Ninh vừa định tiến lên, Tông Cảnh Hạo không để ý tới.Vết tích ở trêи bờ nói rõ, Lâm Tân Ngôn không phải bất ngờ rơi xuống nước.Nơi này là nơi do Bạch Dận Ninh gợi ý, Tông Cảnh Hạo hiện tại đã nghi ngờ anh ta.Đương nhiên, không muốn nói thêm câu nào với anh ta.
Trước khichuyện này được làm rõ, Bạch Dận Ninh cũng là kẻ tình nghi.“Cao Nguyên, cậu đi thăm dò kiểm tra xung quanh nơi này đi.” Sắc mặt Bạch Dận Ninh cũng khó coi.Nơi này do Bạch Dận Ninh đề xuất, hiện tại Lâm Tâm Ngôn lại đột nhiên rơi xuống nước, việc này anh ta có trách nhiệm cho Tông Cảnh Hạo một câu trả lời.Cao Nguyên cúi đầu: "Tôi đi ngay”Trong xe, Lâm Tâm Ngôn dần dần tỉnh lại dưới sự cứu chữa bằng cách hô hấp nhân tạo và ép ngực lặp đi lặp lại, tất cả trước mắt đều mơ hồ từ lúc ở dưới nước, cô không nhìn rõ lắm, ánh mắt chỉ có hình dáng mơ hồ, rõ ràng là của Tổng Cảnh Hạo.Cô ôm chặt lấy hắn, lúc này cô bị dọa sợ gần chết.Đây là lần thứ hai mà cô trải nghiệm bị chìm.
Lúc cô chìm dưới đáy nước, gần cái chết như vậy, gần như vậy, cô rất sợ cứ phải rời khỏi hắn, rời khỏi hai đứa trẻ như thế."Tôi, rất sợ”.Tông Cảnh Hạo ôm cô, hôn lên cái trán ướt sũng: “Không sao, không sao?Thân hai người đều ướt đẫm, Lâm Tâm Ngôn run rẩy trong ngực hắn, cô lạnh quá, lạnh quá.“Mở điều hòa lớn lên một chút”Hô hấp của hắn, cơn giận của hắn, tiếng gầm thét phẫn nộ truyền đến người cô như thể dòng điện, cô cảm nhận được nỗi sợ hãi của hắn, và tự trách.
Lâm Tâm Ngôn ôm chặt hắn, đây không phải là lỗicủa hắn.Là cô quá chủ quan, không để vệ sĩ đi theo nên mới xảy ra chuyện như vậy.Nghĩ đến chuyện cô mua thức ăn cho cá xong quay về thì gặp phải Diệu Thanh Thanh, Lâm Tân Ngôn dựa vào trong ngực hắn, thấp giọng nói: “Không phải đột nhiên tôi rơi xuống nước, là Diệu Thanh Thanh”Lúc ấy Diệu Thanh Thanh xuất hiện trước mặt cô.“Lâm tiểu thư, có thể dời bước nói chuyện được không?” Diệu Thanh Thanh vẫn mang bộ dáng đàng hoàng như thế.Lâm Tân Ngôn không biết hoàn toàn chuyện liên quan đến cô ta, nhưng cô cũng đề phòng trong lòng, cô cười nói: “Nơi này không có người, cô có chuyện gì thì nói luôn ở đây đi, tôi còn có việc”Diệu Thanh Thanh nhìn gói thức ăn cho cá trong tay cô, cười một tiếng: “Vui vẻ nhỉ” Cô ta ngẩng đầu nhìn trời một chút: “Thời tiết hôm nay rất tốt, thích hợp đi chơi”Nét mặt cô ta thay đổi rất nhanh, nhanh đến mức Lâm Tâm Ngôn còn không kịp phản ứng, Diệu Thanh Thanh đã vọt đến trước mặt cô, bắt lấy bờ vai cô, ánh mắt sầm xuống: "Sao cô lại vô liêm sỉ như thế? Có chồng rồi còn muốn quyến rũ Dận Ninh?”Trong nháy mắt, Lâm Tân Ngôn hiểu rõ địch ý của cô ta từ đâu mà ra.Đúng là vì Bạch Dận Ninh,“Cô không xứng với anh ấy, không xứng.
Cô là đồ đê tiện!” Cô ta nâng tay lên, bàn tay muốn chào hỏi” lên khuôn mặt Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn cũng không