Trong lòng Diệu Thanh Thanh xẹt qua một tia sấm sét, cô ta sững sờ tại chỗ, bàn tay nắm lấy tay Bạch Dận Ninh cũng từ từ buông ra, cô ta không xứng với hắn, cô ta dơ bẩn, cơ thể của cô ta đã dơ bẩn.Cô ta đã không xứng với hắn, không xứng với hắn rồi.Cô ta sợ hãi, luống cuống, lùi về phía sau liên tục, sợ những thứ dơ bẩn trêи người mình dính lên người của Bạch Dận Ninh.Cô ta căm hận, cô ta oán trách, hận người đã làm nhục cô ta, trách số phận bất công."Biết sai quay đầu vẫn còn kịp" Bạch Dận Ninh dùng chút kiên nhẫn cuối cùng khuyên nhủ cô ta, hy vọng cô ta có thể suy nghĩ cẩn thận, cúi đầu nhận sai, hắn ta nghĩ với sự lương thiện của Lâm Tâm Ngôn nhất định sẽ cho cô ta một cơ hội để thay đổi."A, ha ha.." Diệu Thanh Thanh cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, ánh mắt của cô ta đỏ lên, nhìn chằm Bạch Dận Ninh không che giấu được sự thất vọng: "Chính anh mới là người sai đường nên quay đầu, là anh, Bạch Dận Ninh!"Bạch Dận Ninh nhắm mắt lại, trong lòng biết rõ, Diệu Thanh Thanh đã không còn thuốc chữa nữa rồi.Những gì có thể làm hắn ta đã làm, không thẹn với lương tâm, bây giờ là chính cô ta tự ép mình vào đường cùng, ai cũng không cứuđược cô ta."Chuyện anh có thể làm cũng đã làm.
Sau này, đừng trách anh, cũng hy vọng tương lai em sẽ không hối hận" Bạch Dận Ninh lấy điện thoại ra gọi điện cho Cao Nguyên.Rất nhanh điện thoại đã được kết nối, hắn ta đến ngẩng đầu cũng không ngẩng, càng không nhìn đến Diệu Thanh Thanh: "Đưa người đi đi."Diệu Thanh Thanh trợn tròn đôi mắt, con ngươi như muốn lồi ra ngoài, bộ dạng trông rất dữ tợn: "Anh, anh muốn đưa tôi cho ai?!"Bạch Dận Ninh im lặng, càng không muốn nhìn cô ta."Tôi hỏi lại anh, anh muốn đưa tôi đi đâu?" Diệu Thanh Thanh lại một lần nữa xông lên túm lấy hắn, đôi tay khô gầy, nổi gân xanh: "Anh muốn đưa tôi cho bọn họ xử lí phải không?"Bạch Dận Ninh vẫn không hề lên tiếng, cho dù cánh tay bị cô ta túm đau, cũng không hề lộ ra một chút cảm xúc với cô ta.Cô ta không đáng.Cô ta khiến hắn quá thất vọng rồi.Hẳn nhớ tới tình cảm đã qua, thế nhưng, cô ta lại tự cắt đứt nó.Hắn ta không thể làm gì."Để lấy lòng người phụ nữ kia, anh muốn đưa tôi giao cho bọn họ xử lí?" Cử chỉ của Diệu Thanh Thanh giống như là phát điện rồi, chỉ muốn hỏi hắn ta để có một đáp án, một đáp án mà cô ta không muốn chấp nhận, nhưng đó là sự thật."Anh không nhớ, mùa đông năm ấy, trận tuyết rơi xuống rất lớn chăn của chúng ta rất mỏng, anh núp ở đầu giường, là tôi, cầm chăn củatôi, ôm lấy anh cùng nhau sưởi ấm mới không chết cóng.
Bây giờ để lấy lòng một người phụ nữ, muốn đưa tôi đi, tình cảm từ nhỏ của chúng ta còn không bằng một người phụ nữ?!"Cô ta cảm thấy tuyệt vọng, cô ta một lòng muốn tốt cho hắn, mà hắn lại vô tình muốn đưa cô ta đi để lấy lòng một người phụ nữ?!Ha, ha ha..."Bạch Dận Ninh, là mắt tôi bị mù hay là anh quên mất tình nghĩa trước đây của chúng ta?"Bạch Dận Ninh cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn cô ta, thế nhưng lại không muốn tiếp tục nói chuyện với cô ta.
Bởi vì hắn biết, cho dù hắn tiếp tục khuyên nhủ cô ta cũng sẽ không nghe.Ai cũng không thể đánh thức một người đang giả vờ ngủ.Ken két, cửa thư phòng bị đẩy ra, Cao Nguyên mang theo hai người đàn ông tiến vào, nhìn thấy Diệu Thanh Thanh đang túm lấy Bạch Dận Ninh, Cao Nguyên để cho người tới kéo Diệu Thanh Thanh."Các người không được qua đây, không được qua đây." Diệu Thanh Thanh cực kỳ sợ hãi, cô ta quỳ xuống dưới chân Bạch Dận.
Ninh, túm lấy ống quần của hắn: "Dận Ninh, tôi đều là vì muốn tốt cho anh, anh lại muốn đem tôi ném ra ngoài sao?"Bạch Dận Ninh nhìn cô ta, hắn tận tình khuyên nhủ, chưa từng có được sự thay đổi của cô ta, mặt khác còn chỉ trích hắn.Hắn nhìn xuống tức giận: "Đây là cơ hội cuối cùng cho cô, cô thành thật xin lỗi cô ấy, tôi đảm bảo cô sẽ không bị thương tổn.."."Nằm mơ, muốn tôi xin lỗi cô ta ư, nằm mơ đi!" Diệu Thanh Thanh điên cuồng gào lên."Cao Nguyên, đưa cô ta đi đi" Không chút do dự, lần này Bạch Dận Ninh đã hạ quyết tâm, là hắn quá ngây thơ, cố gắng giúp cô ta tỉnh ngộ.Cô ta đã phát điên rồi, không ai có thể giúp cô ta tỉnh ngộ."Không muốn, tôi không muốn." Diệu Thanh Thanh giãy dụa muốn chạy đi, thế nhưng căn phòng chỉ lớn như vậy, hai người đàn.
ông cao lớn, bắt cô ta rất đơn giản, muốn chạy đi là điều chỉ có trong tưởng tượng."Dận Ninh, Dận Ninh anh không thể đối xử vô tình với tôi như vậy." Diệu Thanh Thanh cũng rất sợ, thế nhưng cũng không muốn.
tin và chấp nhận, Bạch Dận Ninh vì Lâm Tân Ngôn mà hy sinh cô ta.Cô ta hoàn toàn không biết mình đã sai, hoặc là sai ở đâu.Cô ta nghĩ cô ta là vì muốn tốt cho Bạch Dận Ninh.Thế nhưng Bạch Dận Ninh lại bị che mắt, chỉ muốn Lâm Tân Ngôn.Cô ta vô cùng đau đớn."Anh sẽ hối hận, anh sẽ hối hận..."Sắc mặt Bạch Dận Ninh tái xanh, Cao Nguyên cũng nhìn thấy, nháy mắt ra hiệu cho hai người đàn ông túm lấy cô ta: "Không nghe thấy quá ồn ào sao?"Người đàn ông hiểu ý, bịt miệng Diệu Thanh Thanh lại, không để ý đến cô ta đang giãy dụa, cứ thế kéo ra bên ngoài.Chẳng mấy chốc, giọng nói của Diệu Thanh Thanh đã biến mất khỏi thư phòng, Cao Nguyên vẫn đứng ở cửa, hỏi lại một lần nữa: "Đưa qua sao?"Hắn sợ Bạch Dận Ninh nhất thời xúc động.Bạch Dận Ninh bực bội kéo cổ áo, muốn cởi hết cúc áo ra, cũng không biết phải làm sao, chính là không nghĩ được, hắn mất hết kiên nhẫn, xả ra một câu: "Lời của tôi cậu nghe không hiểu à?"Cao Nguyên không dám lên tiếng nữa, cúi đầu rời khỏi thư phòng.Khách sạn.Lâm Tân Ngôn cảm thấy nóng, nóng quá, cả người dường như đều là mồ hôi, cô giãy dụa đạp rơi chăn mền trêи người, Tông Cảnh Hạo bị Lâm Nhụy Hi quấn lấy, ở trong một phòng khác đang chơi đùa cùng bé một lúc mới có thể quay trở lại phòng này.Nhưng mà vừa mở cửa, đã nhìn thấy chăn mền trêи người Lâm Tân Ngôn, khó khăn lắm mới có thể đắp lên che lại, vẫn lộ ra từng mảng từng mảng da thịt.
Tông Cảnh Hạo suýt chút nữa thì không đứng vững, ngã ở cửa, hắn cất bước đi tới, đóng cửa lại, đồng thời khóa trái.Hắn đi tới