Bây giờ chỉ có thể tạm thời giấu Lâm Tân Ngôn.
“Có tiến triển gì lập tức báo cho tôi.
” Tông Cảnh Hạo nhìn một lát:“Tôi đi trước đây.
”Thẩm Bồi Xuyên nói xong.
Tông Cảnh Hạo đi tới cửa thì chợt dừng lại.
“Cậu có một mình, tối nay tới nhà ăn cơm tất niên.
”Thẩm Bồi Xuyên không phải người thành phố B, người nhà anh không có ở đây, nhiều năm rồi anh không đón Tết ở nhà, ba người họ sẽ tụ họp bên ngoài nhưng năm nay thì khác, Tô Trạm kết hôn có gia đình riêng, anh cũng có Lâm Tân Ngôn và hai đứa bé nên đêm giao thừa không thể ra ngoài, Thẩm Bồi Xuyên thì rõ thảm rồi.
“Được.
”Thẩm Bồi Xuyên mỉm cười: “Tôi còn tưởng hai người có gia đình rồi sẽ quên mất tôi.
”Tông Cảnh Hạo nhắc nhở anh: “Đừng để lộ ra.
”“Tôi biết.
”Tông Cảnh Hạo đi ra khỏi biệt thự, tuyết rơi bên ngoài, chiếc áo khoác màu xám tung bay trong cơn gió lạnh, một bông tuyết rơi nhẹ nhàng trêи mái tóc, anh nhấn nút mở khóa chìa khóa xe, đèn xe nhấp nháy, anh kéo cửa xe vào.
Anh hạ cửa sổ xuống và nhìn vào căn biệt thự sắp bị tuyết bao phủ, thu tầm mặt lại, khởi động xe và rời đi.
Chiếc ô tô đậu tại nhà họ Tông, những chiếc đèn lồng đỏ treo trêи mái hiên, đặc biệt rực rỡ trong tuyết trắng.
Anh đi vào đã nhìn thấy hai đứa bé đang treo pháo hoa, cá! những vật trang trí tượng trưng cho năm mới, chúng cảm thấy vui nên rấtphấn khích.
Tông Khải Phong và Trình ɖu͙ƈ Tú sợ chúng không cẩn thận sẽ ngã.
иɦũ ɦσα Vu tới cầm áo giúp anh.
“Cô ấy đâu?” Tông Cảnh Hạo hỏi.
“Trong phòng.
” иɦũ ɦσα Vu đáp.
“Ngủ cả một buổi chiều?” Tông Cảnh Hạo lại hỏi.
иɦũ ɦσα Vu lắc đầu: “Đi dạo phố.
” Bà khoe: “Còn mua đồ cho tôi nữa, tôi chưa từng thấy cô gái nào tốt như vậy.
”Nói tới cuối, cổ họng иɦũ ɦσα Vu nghẹn lại.
Cả đời này bà không kết hôn, không con cai, mặc dù Tông Cảnh Hạo đối với bà không tệ, cho bà rất nhiều tiền nhưng trước giờ chưa từng có người mua đồ cho bà.
Tông Cảnh Hạo vỗ vai bà: “Tôi lên xem xem.
”иɦũ ɦσα Vu cười tươi rói: “Mau lên trêи đi.
”Trêи lầu, Lâm Tân Ngôn ngồi cạnh cửa sổ, ôm chiếc gối vuông, hai tay chống cằm ngắm tuyết rơi.
Ngay cả khi cửa phòng bị mở ra cũng không biết.
Tông Cảnh Hạo đi tới đặt tay lên vai cô: “Đang nghĩ gì vậy?”Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu, lúc này Tông Cảnh Hạo nhìn thấy mắt cô hơi đó nên đưa tay vuốt ve má cô: “Sao vậy?”“Em nhớ mẹ rồi.
” Lâm Tân Ngôn ôm lấy eo anh, thực ra cô muốn về nhà họ Lâm thăm mẹ nhưng lại sợ sẽ cãi nhau.
Hai mẹ con vẫn luôn đón Tết với nhau nhưng đây là lần đầu tiên họ không ở cùng nhau, trong lòng cô rất khó chịu.
“Hay là anh đón mẹ qua đây?” Tông Cảnh Hạo hỏi thử.
Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Bỏ đi, em sợ chúng em lại tranh chấp, thực ra em chỉ không hiểu, Lâm Quốc An ích kỷ như vậy, mẹ nên hiểu mới phải.
”“Đừng nghĩ nữa, có cần thay đồ không, lát nữa chúng ta đi ăn tất niên.
” Tông Cảnh Hạo cố ý thay đổi sự chú ý của cô.
“Đúng rồi, em mua quần áo cho anh, anh thử xem có mặc được không.
” Cô bỏ Tông Cảnh Hạo ra đi xuống đi dép, mở chiếc túi trêи giường và lấy đồ ra: “Em thấy rất hợp với anh nên mua.
”Quần áo của Tông Cảnh Hạo đều đặt ở nước ngoài, một năm bốn mùa anh không cần ra tiệm mua đồ, ở đó có số đo của anh, mỗi mùa đều đưa đồ tới.
Anh đi tới, Lâm