Lâm Tân Ngôn lập tức sửng sốt: “Sao, sao anh biết?”Lâm Tân Ngôn nhanh chóng hiểu ra, cô nheo mắt lại: “Có phải anh đã biết từ lâu rồi không? Chỉ là không nói với em?”Tông Cảnh Hạo nắm chặt tay cô: ”Đừng suy nghĩ linh tinh! ! ”“Em không suy nghĩ linh tinh, nếu anh không biết, lúc nãy sao lại nói với em chứ?” Sự lo lắng căng thẳng lúc đầu đã qua đi, bây giờ cô ngày càng tỉnh táo.
Tông Cảnh Hạo giấu cô, chắc chắn có lý cho giấu cô! ! một suynghĩ lóe lên trong đầu cô.
Lẽ nào người xảy ra chuyện không phải Trang Tử Khâm mà là Lâm Quốc Ân, nhưng có liên quan đến Trang Tử Khâm, vì thế Tông Cảnh Hạo mới giấu cô?Bỗng nhiên cô hiểu ra một chuyện, tại sao Trang Tử Khâm lại kiên quyết muốn tái hôn với Lâm Quốc An, bà ấy có mục đích.
Nghĩ đến đây, cô bắt đầu hối hận lúc đó không ngăn cản Trang Tử Khâm.
“Chuyện xảy ra lúc nào vậy?” Cô cúi đầu mắt nhìn xuống dưới.
Tông Cảnh Hạo im lặng một lúc: “Năm trước.
”Nói cách khác là mới được vài ngày.
Lâm Tân Ngôn lại hỏi: “Có bằng chứng không?”“Lâm Quốc An dùng quá liều nitrite, theo người giúp việc kể lại, mẹ em lúc nào cũng đích thân xuống bếp chuẩn bị ba bữa một ngày cho Lâm Quốc An.
”Cô mở miệng nhưng phát hiện bản thân không nói được lời nào, chỉ còn lại sự nghẹn ngào và xót xa hối hận, tại sao không sớm nhận ra suy nghĩ của Trang Tử Khâm.
Trong cơn gió lạnh, Tông Cảnh Hạo cho xe dừng ở đội cảnh sát hình sự ở thành phố B.
Thẩm Bồi Xuyên đích thân đứng đợi ở trước cửa, nhìn thấy xe của họ tiến vào trong liền đi lên phía trước vài bước.
Lâm Tân Ngôn bước xuống xe, cô đứng ở trước cửa chần chừ một lúc.
Là Tông Cảnh Hạo bước đến ôm lấy và an ủi cô: “Chỗ này có Bồi Xuyên, bà ấy sẽ không chịu khổ đâu, yên tâm đi.
”Lâm Tân Ngôn gật đầu.
“Vào trong đi.
” Thẩm Bồi Xuyên nói.
Vào trong sở, Thẩm Bồi Xuyên dẫn họ đến phòng làm việc của anh ấy.
Bởi vì anh ấy đã sắp xếp sai người dẫn Trang Tử Khâm đến.
“Tôi muốn nói riêng với bà ấy vài câu.
” Lâm Tân Ngôn nóiThẩm Bồi Xuyên ngẩng đầu nhìn Tông Cảnh Hạo, có được sự đồngcủa anh, Thẩm Bồi Xuyên mới đáp: “Vào trong đi, đợi một lát tôi sẽ dẫn bà ấy qua đây, hôm nay sẽ không có ai đến chỗ này.
”nói là cô muốn nói gì với Trang Tử Khâm cũng được, sẽ không ai theo dõi hay nghe lén.
Lâm Tân Ngôn gật đầu, bước vào trong phòng làm việc, Thẩm Bồi Xuyên đã dọn dẹp qua, vì thế rất sạch sẽ, gọn gàng.
Lâm Tân Ngôn ngồi trêи ghế sofa, cô không có tâm trạng suy nghĩ những việc khác, chỉ muốn nhanh chóng gặp Trang Tử Khâm, muốn hỏi rõ ràng, có phải như cô nghĩ không.
Chẳng mấy chốc cửa phòng làm việc được mở ra, thần kinh căngnhư chão, cô ngồi thẳng lưng, nhưng không dám quay đầu lại.
Bước chân của Trang Tử Khâm có phần lưỡng lự, Thẩm Bồi Xuyên rót hai cốc nước đặt trêи bàn, khẽ nói: “Không cần lo lắng.
”Họ ngồi bao lâu cũng được.
Lâm Tân Ngôn khẽ đáp lại một tiếng, Thẩm Bồi Xuyên ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Trang Tử Khâm đứng đằng sau cô, gọi cô một tiếng: “Ngôn Ngôn.
”Hai tay Lâm Tân Ngôn nắm chặt lại, nhưng không thốt ra tiếng.
Trang Tử Phong thở dài một tiếng, bước qua đó.
Lâm Tân Ngôn ngẩng đầu, nhìn Trang Tử Khâm hơi gầy.
Có lẽ vì quan hệ của Thẩm Bồi Xuyên, bà không bị còng tay, nhìn có vẻ bình yên vô sự.
Cô nhìn Trang Tử Khâm rất lâu.
Lúc đến, cô có rất nhiều lời muốn nói, muốn chất vấn, muốn oán trách, nhưng lúc cô nhìn thấy bà ấy lại không nói được gì.
Chắc là không