Trình ɖu͙ƈ Tú hờ hững “ừ” một tiếng.“Vậy anh ta có đồng ý thu tay lại không?” Lâm Tân Ngôn vội hỏi.Trình ɖu͙ƈ Tú hít một hơi thật sâu mới lắc đầu: “Không có, hơn nữa cậu ta có vẻ đã phát hiện thân phận của Cảnh Hạo, có điều mẹ sẽ không để cậu ta tiếp tục điều tra.”Lâm Tân Ngôn vừa định nói là Tông Cảnh Hạo biết, điện thoại đặt trêи bàn ăn đã rung lên.Trêи màn hình hiển thị số điện thoại của Thẩm Bồi Xuyên.Lâm Tân Ngôn nhìn Trình ɖu͙ƈ Tú: “Con nghe máy trước.”Cô đứng dậy đi đến cửa sổ rồi nhấn nút nghe: “A lô?”“Là tôi đây, chuyện Cảnh Hạo nhờ tôi điều tra, tôi đã tra được rồi.”Dây thần kinh của Lâm Tân Ngôn lập tức căng chặt, cô thẳng lưng lên: “Anh nói đi.”“Một hai câu không thể nói rõ, chúng ta gặp nhau đi.” Thẩm Bồi Xuyên nói.Lâm Tân Ngôn nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Ừm.”Sau khi cúp máy, cô nhét điện thoại vào túi áo và quay lại phòng ăn thì thấy Trình ɖu͙ƈ Tú đang nhìn hải sâm trong bát của cô.Cô cười hỏi: “Mẹ cũng đói bụng rồi nhỉ.”Cô vừa nói vừa vào phòng bếp lấy một cái bát sạch, sau đó múc hải sâm của mình cho bà ấy: “Mẹ đừng chê, con chưa ăn nó đâu.”Trình ɖu͙ƈ Tú nắm lấy tay cô: “Mẹ không đói bụng, con ăn đi, trông con gầy thế kia rồi.
Bạch Dận Ninh là một vũng nước bùn, con đừng dính vào.”Lâm Tân Ngôn đáp “vâng”.Với tính tình của Tông Cảnh Hạo, cô cũng không muốn dính líu tới Bạch Dận Ninh.Sau khi Trình ɖu͙ƈ Tú trở về phòng, Lâm Tân Ngôn bực bội nuốt hải sâm, uống một ngụm nước rồi mặc quần áo đi ra ngoài.Thẩm Bồi Xuyên gửi cho cô địa chỉ gặp nhau, cô lái xe đến đó.Đó là một quán bar, vì là ban ngày nên trong quán không nhiều người, rất yên tĩnh, Thẩm Bồi Xuyên đang ngồi trêи ghế dài uống rượu.Khi thấy Lâm Tân Ngôn đến, anh ấy hỏi: “Cô muốn uống gì?”“Cho tôi nước trái cây là được.” Cô ngồi xuống.Thẩm Bồi Xuyên bảo bartender pha một ly nước trái cây, Lâm Tân Ngôn liếc nhìn anh ấy: “Sao anh lại chọn nơi này?”“Giờ này rất yên tĩnh, vả lại tôi cũng muốn uống một ly.” Anh ấy nhấp một ngụm rượu.Khi đặt ly rượu xuống, tay anh ấy không thả ra mà xoay xoay cái ly: “Đê tiện vô sỉ, câu này không thể miêu tả sự dơ bẩn và nham hiểm của con người.”Lâm Tân Ngôn cẩn thận hỏi: “Anh bị chọc tức hả?”Nếu không thì sao có thể có cảm xúc như thế.Thẩm Bồi Xuyên không đáp, mà đưa túi tài liệu đặt trêи bàn cho Lâm Tân Ngôn: “Cô tự xem đi.”Lâm Tân Ngôn đã đoán sơ sơ được trong đó là gì.Với dáng vẻ của Thẩm Bồi Xuyên, e là những thứ bên trong không phải chuyện tốt.Cô vừa tò mò, vừa thấp thỏm mở túi tài liệu ra.Trong túi đựng mười mấy tờ thông tin về quá khứ của Lưu Phi Phi và một vài bức ảnh.Có Lưu Phi Phi, có cả cảnh Lưu Phi Phi và một người đàn ông ra vào nơi hạng sang.Cô đặt ảnh xuống rồi xem tài liệu trong túi.Từng tờ từng tờ, càng đọc thì lòng cô càng chùng xuống.Tô Trạm nói, Lưu Phi Phi nói với anh ấy lúc trước cô ta rời đi là vì cô ta không thể sinh con, không muốn làm liên lụy đến Tô Trạm, nhưng hãy nhìn đi, mấy năm qua cô ta đã đến bệnh viện phá thai bao nhiêu lần rồi?“Sao da mặt của cô ta có thể dày đến vậy nhỉ? Cô ta có còn là phụ nữ không?” Thẩm Bồi Xuyên nghiến răng nghiến lợi.
Nếu không nhờ chút lý trí còn sót lại nói với anh ấy rằng đàn ông tốt không đôi co với đàn bà, anh ấy sẽ đi đánh Lưu Phi Phi một trận, rồi hỏi cô ta, sao cô ta có thể không biết xấu hổ đến thế hả?Lúc trước rời đi lại là vì một người đàn ông có tiền.Để làʍ ȶìиɦ nhân cho người ta!Thẩm Bồi Xuyên càng nghĩ càng tức giận.Anh ấy không tức giận vì những chuyện Lưu Phi Phi đã làm, anh ấy tức giận vì tại sao Lưu Phi Phi đã làm vậy mà vẫn có thể trở về tìm Tô Trạm?Để Tô Trạm làm hiệp sĩ đổ vỏ ư?Sau khi đọc trang cuối cùng, Lâm Tân Ngôn ném tài liệu lên