Tông Cảnh Hạo ôm Lâm Tân Ngôn lên cầu thang, đi vào phòng.Lâm Tân Ngôn ngủ say, hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, Tông Cảnh Hạo đặt cô lên giường.
Trong lúc mơ màng, dường như cô biết mình đang ở trêи giường liền trở mình, vùi vào trong chăn.
Tông Cảnh Hạo nhíu mày, cúi người xuống nhìn cô.Cô nghiêng đầu, gương mặt lớn bằng bàn tay trắng nõn như sứ.Lông mi của cô rất dài, lúc nằm còn phản chiếu thành một cái bóng.Môi đỏ mọng, mê người không diễn tả được thành lời.Hắn cúi đầu chạm lên bờ môi cô.
Đột nhiên bị động chạm, Lâm Tân Ngôn nhíu mày, khẽ ú ớ một tiếng: “Ô…”Mơ mơ màng màng, cô mở mắt nhìn thấy gương mặt Tông Cảnh Hạo gần trong gang tấc, bối rối xông lên đầu, cô cũng không tỉnh lại, đẩy hắn một cái, sức lực không lớn, ngược lại còn giống như là tán tỉnh: “Em buồn ngủ.”Giọng nói vừa tỉnh ngủ khàn khàn, mềm mại, dịu dàng, quyến rũ không diễn tả được.Tông Cảnh Hạo không rời khỏi làn môi cô, hàm hồ ừ một tiếng.Nụ hôn của hắn không nặng, nhưng lại rất quyết liệt.
Lâm Tân Ngôn có thể cảm nhận được hơi thở nặng nề của hắn.Tâm trạng không khỏi khẩn trương, bối rối cũng xua tan không ít.Tông Cảnh Hạo vô cùng mạnh mẽ bá đạo trêи phương diện kia, mỗi một lần, cô đều bị giày vò đến kiệt sức.“Cảnh Hạo… Em buồn ngủ thật.” Cô thận trọng mở miệng.Tông Cảnh Hạo bĩu môi, lờ mờ hỏi: “Em gọi anh là gì?”Lâm Tân Ngôn choáng váng đầu óc, nhất thời không ý thức được hắn muốn nghe thấy điều gì, thuận miệng đáp: “Gọi anh Cảnh Hạo à?”Cô nghĩ thầm trong lòng, chẳng nhẽ phải gọi hắn đầy đủ cả họ cả tên là Tông Cảnh Hạo à?“Ô…”Đột nhiên, cô cảm giác được người mình mát lạnh, váy bị giật ra, cô cuống quýt muốn che lại, nhưng mà Tông Cảnh Hạo còn nhanh hơn, bắt được hai cánh tay cô, nhấn lên trêи đầu giường, hắn cúi người nhìn cô, ngữ khí tràn đầy uy hϊế͙p:“Lặp lại lần nữa, gọi anh là gì?”Lâm Tân Ngôn nơm nớp lo sợ, mở miệng: “Chồng… chồng ơi?”Hắn nhíu mày lại, dường như mang theo ánh sáng, như trăng như sao, chói lọi, khóe môi của hắn khẽ nhếch lên, rất là vui vẻ.Lâm Tân Ngôn biết tâm trạng của hắn tốt, chủ động nũng nịu gần gũi hắn: “Em muốn ngủ.”Tông Cảnh Hạo hôn lên mắt cô một cái, hơi ngứa, Lâm Tân Ngôn nhắm mắt lại.Tông Cảnh Hạo cười, xoa tóc cô: “Ngủ đi.”Lâm Tân Ngôn chủ động hôn lên khuôn mặt hắn để lấy lòng: “Em ngủ đây.”Tông Cảnh Hạo vui như thể một thằng nhóc vừa mới biết yêu lần đầu.Nhưng Lâm Tân Ngôn chuẩn bị tiến vào mộng đẹp lại không nhìn thấy.Tông Cảnh Hạo cởi giầy cho cô, chân của cô rất trắng mà lại nhỏ nhắn.Thời khắc này, Lâm Tân Ngôn còn chưa ngủ.
Hắn động vào chân khiến cô hơi ngứa, nhưng cô cũng không ngọ ngoạy, hưởng thụ Tông Cảnh Hạo ‘phục vụ’ giờ phút này.Bất giác, khóe môi cô nhếch lên thành một đường cong.Cô nghe thấy tiếng Tông Cảnh Hạo vào phòng tắm đi tắm.
Cô dần chìm vào giấc ngủ, trước khi tiến vào giấc mộng đẹp, cô cảm thấy đệm sau lưng lún xuống, rất nhanh, một cánh tay mạnh mẽ ôn lấy cô, lồng ngực rắn chắc nóng bỏng kề sát sau lưng, khoảng cách gần đến mức cô có thể ngửi thấy mùi thơm từ sữa tắm trêи người hắn.Cô thϊế͙pđi trong bầu không khí này.
Buổi sáng dậy hơi muộn, đã sắp chín giờ rồi.
Tối hôm qua cô ngủ quá muộn, cho nên sáng không tỉnh dậy được.Lúc này, bình thường Tông Cảnh Hạo đã đến công ty, nhưng hôm nay hắn lại không đi.
Cô ngồi xuống, hỏi: “Hôm nay không phải đến công ty à?”Tông Cảnh Hạo đứng trước gương, thắt cà vạt, tranh thủ nhìn cô một cái: “Bên kia sắp xếp xong rồi, hôm nay Tần Nhã có thể đi.”Lâm Tân Ngôn xuống giường, bổ nhào từ phía sau hắn, mặt dán lên lưng hắn: “Cảm ơn anh.”Tông Cảnh Hạo nhìn không chớp mắt, tiếp tục chỉnh cổ áo, hỏi: “Em muốn cảm ơn anh thế nào?”Lâm Tân Ngôn chuyển tới trước