“Cô Trần nói đùa, tình cảm của người khác sao người ngoài có thể nhìn thấu được, hơn nữa cô cũng không phải Tôn Ngộ Không có Hoả nhãn kim tinh, đương nhiên không nhìn ra được rồi, hơn nữa bữa ăn này cô Trần mới là nhân vật chính mà.
” Lâm Tân Ngôn cười tươi rói, không tốn nhiều sức lực đã nói ra vấn đề.
zTrần Thi Hàm ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Sao tôi lại là nhân vật chính được, không phải nên là cô sao?”zLâm Tân Ngôn từ tốn nuốt thức ăn trong miệng rồi mới nói: “Tôi và Cảnh Hạo là vợ chồng, đây là bác tôi, chúng tôi là người một nhà, chỉ có cô Trần là khách, lẽ nào không phải sao?”zNụ cười trêи mặt Trần Thi Hàm không giữ nổi nữa.
Lâm Tân Ngôn vờ như không nhìn thấy, tiếp tục nói: “Từ xưa đến nay khách là lớn nhất, là thượng khách trêи bàn ăn, cô Trần không phải nhân vật chính hôm nay thì còn có thể là ai?”zCô không phải người cay nghiệt nhưng đối mặt với người chủ động khiêu khích thì cũng sẽ không nương tay!Vì từ lâu cô đã biết, cô càng mềm yếu thì người khác sẽ chỉ càng được nước lấn tới mà cho rằng cô dễ bị bắt nạt.
Từ khi vào đến giờ, Trần Thi Hàm vẫn luôn cố ý nói những lời nhằm chia rẽ quan hệ giữa cô và Tông Cảnh Hạo.
Cô không biết gặp nhau ở khách sạn trong miệng Trần Thi Hàm là khi nào.
Đồng thời cô cũng cảm thấy không chắc chắn và bất an.
Nhưng cô biết nếu lập tức thể hiện ra ngoài sẽ chỉ khiến người khác nghi ngờ quan hệ của cô và Tông Cảnh Hạo.
Chuyện như vậy cô bằng lòng hỏi riêng Tông Cảnh Hạo.
Tuyệt đối không chất vấn, hoài nghi trước mặt người ngoài.
Sắc mặt Trần Thi Hàm lúc xanh lúc trắng, muốn khó coi bao nhiêu liền khó coi bấy nhiêu.
Cuối cùng không gắng gượng được nữa, cô ta chần chừ đứng lên:“Hay cho cái miệng dẻo quẹo!”Lâm Tân Ngôn vẫn cười tươi tắn: “Cô Trần quá khen, tôi chỉ nói đúng sự thật thôi, việc gì cô phải giận?”“Chú Văn, cháu no rồi.
” Nói xong Trần Thi Hàm cầm túi xách chạy ra khỏi phòng bao.
Cô ta cảm thấy Lâm Tân Ngôn đã khiến mình bị mất mặt.
Nếu còn ở lại sẽ chỉ khiến mọi người cười chê.
Lớn thế này rồi, đây là lần đầu tiên cô ta chật vật như thế.
Sắc mặt Văn Khuynh trầm xuống: “Cô ấy là khách bác mời, cháu nói như vậy là có ý gì?”zLâm Tân Ngôn vừa định trả lời thì Tông Cảnh Hạo cầm ngược tay cô: “Vào xe chờ anh.
”zAnh có lời muốn nói với Văn Khuynh.
Lâm Tân Ngôn do dự một lát, không phải không muốn đi mà là cô không yên tâm về Tông Cảnh Hạo.
Cô không biết anh định nói gì với Văn Khuynh, chính vì không biết nên cô mới do dự chưa quyết.
Sợ họ lại gây ra chuyện gì không vui vẻ.
Cô vẫn muốn duy trì mối quan hệ giữa Văn Khuynh và Tông Cảnh Hạo.
“Vừa nãy là do cháu không giữ chừng mực khiến cô Trần không vui…”z“Đi trước đi.
” Tông Cảnh Hạo trầm giọng ngắt lời cô.
Ai sai, bản thân anh tự biết.
Cô không cần phải vì ai mà xin lỗi.
Cô không sai, cũng không có nghĩa vụ này!Lâm Tân Ngôn mím môi, khả năng của cô thật sự có hạn, không thể khống chế sự phát triển của chuyện này.
Cô đứng dậy kéo ghế, đi ra khỏi phòng bao.
Chẳng mấy chốc phòng bao lại yên tĩnh.
zTông Cảnh Hạo lau tay rồi ném khăn sang một bên, ngả người về phía sau, dựa vào lưng ghế.
zNếu nói trước đây thái độ của Văn Khuynh mới chỉ khiến anh nghi ngờ thì sau bữa ăn này anh đã khẳng định.
z“Bác có thành kiến với cô ấy?” Giọng anh đè xuống rất thấp.
Anh vẫn tôn trọng Văn Khuynh.
Anh hy vọng những người mình quan tâm đều có thể chung sống hoà bình.
Nhưng có vẻ bây giờ đã xuất hiện điều ngoài ý muốn.
Dường như trước đây Văn Khuynh không ghét Lâm Tân Ngôn…jNgười anh lại dựa vào ghế với một tư thế thoải mái hơn.
jVăn Khuynh không trả lời trực tiếp mà nói: “Uống với bác một ly.
”jÔng gọi phục vụ vào rót rượu cho hai người.
jTông Cảnh Hạo rất nể mặt uống một ly.
Văn Khuynh đặt ly xuống, ông rất muốn nói rõ với Tông Cảnh Hạo.
Nhìn thái độ của anh với Lâm Tân Ngôn hôm nay, ông lại càng không dám nói rõ.
“Bác là đồng nghiệp của ba Thi Hàm, lại là bạn tốt, hôm nay trùng hợp gặp con bé ở đây rồi gọi nó vào cùng nên