Để cho mọi người nhìn thấy.иɦũ ɦσα Vu và một người giúp việc, còn có Trình ɖu͙ƈ Tú và Tông Khải Phong, tất cả đầu ở đây, nếu như là buổi tối…Tông Cảnh Hạo vùi vào cổ cô cười: “Vậy có phải về phòng là tốt nhất không.”Lâm Tân Ngôn nhìn bóng cây bên ngoài, đầu óc quay cuồng, thị lực của cô cũng bị mờ đi, mơ hồ đáp lại một tiếng “vâng”.
Âm thanh rấtthấp nhưng Tông Cảnh Hạo vẫn nghe rõ.Anh ôm eo cô ngồi xuống sofa, Lâm Tân Ngôn ôm lấy cổ anh, chủ động hôn lên môi anh.Trong phòng khách chưa bật đèn, chỉ có ánh trăng rọi vào từ cửa sổ.
Tông Cảnh Hạo vừa đáp lại nụ hôn của cô, vừa bế cô lên lầu.Cửa phòng tầng hai bị đẩy ra, Lâm Tân Ngôn lý trí nói: “Hai đứa trẻ vẫn còn ở dưới…”“Chút nữa anh sẽ bế em xuống.”“Nhưng…”Ngón tay anh đè lên môi cô, lướt nhẹ đôi môi mềm mại của cô.
Anh nhìn xuống, ánh trăng chiếu vào làm sáng một nửa khuôn mặt anh, phong lưu mà có chút lưu manh.
Anh luồn vào bên trong áo cô, rồi dừng lại ở ngực: “Trong này chỉ được nghĩ về anh thôi.”Anh áp khuôn ngực chắc chắn của mình vào cô, cánh tay ôm quanh eo cô.
Anh hôn lên tóc, vành tai cô, rồi thuần thục cởi từng cúc áo của cô ra.Lâm Tân Ngôn rùng mình.Đối diện với anh, Lâm Tân Ngôn không bao giờ có được ưu thế.Kể cả bắt đầu chủ động, nhưng cuối cùng vẫn lai là bị động.Còn anh, vừa bá đạo lại ngang ngược.Cuối cùng Lâm Tân Ngôn chìm vào giấc ngủ, cô bị anh làm cho không còn chút sức lực nào, cô mệt đến mức không biết bản thân mình ngủ từ lúc nào, cũng không biết Tông Cảnh Hạo có bế cô xuống không.
Ngủ đến nửa đêm thì cô nghe thấy tiếng mở cửa, đúng lúc đó cô khát nước, định mở miệng ra thì nhìn thấy ánh đènchiếu trong phòng.
Trêи chiếc sofa màu đỏ còn có một bóng đen, bóng người đó còn di chuyển, rồi lúc sau yên tĩnh trở lại.Lâm Tân Ngôn dụi dụi mắt, nhìn kĩ xem người đó là ai.“Sao anh không ngủ?”Tông Cảnh Hạo đặt điện thoại xuống rồi đến gần: “Anh tỉnh rồi?”Lâm Tân Ngôn hơi nhíu mày: “Khát.”Anh trầm mặc hai giây rồi đến bàn rót cho cô cốc nước, anh đi nhanh lại nhẹ nhàng, sợ làm cô tỉnh giấc, rồi dần mọi thứ trở nên rõ ràng, cô cầm cốc nước đưa lên miệng, dòng nước ấm áp dần chảy xuống làm dịu đi sự khô cạn trong lưỡi.“Uống nữa không?” Anh nhẹ nhàng hỏi.Lâm Tân Ngôn lắc đầu, quay đầu nhìn thời gian mới phát hiện đã năm rưỡi, hóa ra trời sắp sáng rồi.“Anh không ngủ sao?” Cô hỏi.“Ngủ một lúc.” Xong chuyện, anh ôm cô ngủ một lúc rồi bị chuông tin nhắn điện thoại làm tỉnh giấc, là tin nhắn Quan Kình gửi cho anh, anh điều tra được Văn Khuynh phái người đến Bạch Thành.Vốn dĩ có thể khẳng định Văn Khuynh biết mối quan hệ của Lâm Tân Ngôn và Trình ɖu͙ƈ Tú.Anh cố ý tìm phụ nữ cho anh ta, đoán chừng cũng vì mối quan hệ của Lâm Tân Ngôn và Trình ɖu͙ƈ Tú nếu không như ý anh, thì sẽ...Lâm Tân Ngôn dần tỉnh lại, Tông Cảnh Hạo đặt cốc nước của cô xuống, chỉnh lại áo ngủ cho cô, tất cả những dấu vết hôm qua đềudo anh lưu lại, anh ngồi xuống giường cài lại cúc áo cho cô.Lâm Tân Ngôn cúi đầu nhìn tay anh, ngón ta anh thon dài, móng tay được cắt gọn gàng và sạch sẽ.Cô khàn tiếng nói, không biết là do vừa ngủ