Đầu Lâm Tử Lạp chợt trống rỗng mất vài giây, đôi mắt dao động, thật lâu mới bình tĩnh lại được: “Anh… anh có ổn không?"Cô đề phòng theo bản năng.Cơ thể cường tráng của Tông Triển Bạch nằm ở phía trên của cô, dục vọng trong mắt nóng như lửa, gần như muốn tràn ra nhưng vẫn cố kìm chế: “Cô tưởng tôi bị sốt sao?"Đi sờ trán anh?Biết bây giờ anh không thể đụng vào không?Đặc biệt là phụ nữ đây!Đây chỉ là bản năng, người vừa bị bệnh sẽ đi sờ trán, dù sao anh ấy không thoải mái, Lâm Tử Lạp cũng coi anh như người bệnh."Anh không sao là tốt rồi." Lâm Tử Lạp cảm giác được sự nguy hiểm lúc này nên cố thoát khỏi dưới người anh.Tông Triển Bạch lại đè người xuống, chặn không cho cô di chuyển:“Lợi dụng tôi xong rồi còn không trả công à?"Môi anh ấy kề sát bên tai cô, gần như chạm vào da cô.
Lúc anh nói chuyện lại không ngừng phả ra hơi nóng tê tê ngứa ngáy, tư thế ái muội này đã xé ra giấc mơ cũ mà cô luôn giấu ở sâu trong lòng.Người đàn ông kia cũng nằm ở trên người cô như vậy, ngang ngược đòi hỏi…Cô khẽ run rẩy còn anh ấy thì căng thẳng."Ngài Tông - tôi, tôi đưa anh đi bệnh viện." Cô cố bắt mình phải bình tĩnh lại: “Tôi là người phụ nữ từng có đàn ông, chắc hẳn anh không có hứng thú đâu."Lâm Tử Lạp cố ý nhấn mạnh mấy từ tôi từng có đàn ông.Dường như nhắc nhở lại dường như cố ý làm cho anh chán ghét.Có chán ghét, cho dù muốn thì sợ rằng cũng có thể kìm chế được.Quả nhiên, nghe Lâm Tử Lạp nói mấy từ tôi có đàn ông này, trong mắt Tông Triển Bạch che phủ một lớp sương mờ vẫn nóng như lửa nhưng mức độ lại giảm dần.Ngón tay anh xẹt qua gương mặt, cằm dưới của cô, một giây sau đã nắm chặt cổ cô và phân nộ gầm lên: “Có cô không?"Lâm Tử Lạp lắc đầu: “Không, không.
Tôi không đội trời chung với bọn họ, làm sao có thể cùng bọn họ tính kế anh được.
Anh chính là chỗ dựa vững chắc của tôi, tôi vẫn còn phân biệt được ai nhẹ ai nặng mà."Có giọt mồ hôi đúng lúc nhỏ xuống trên mặt Lâm Tử Lạp, cơ thể cô cứng đờ.
Anh thật sự đang cố kìm chế.
Dựa vào ánh sáng từ bên ngoài xe hắt vào, cô có thể nhìn thấy rõ những giọt mồ hôi trên trán anh.Lâm Tử Lạp thử cử động cánh tay, Tông Triển Bạch không ngăn lại.
Cô ấn nút hạ cửa kính, không khí trong lành ùa vào trong xe, hơi nóng ái muội cũng giảm xuống khiến Tông Triển Bạch tỉnh táo lại một chút.Giọng anh khàn khàn, nặng nề nói: “Gọi điện thoại cho Quang Kình."Anh nói xong nghiêng người nằm xuống, Lâm Tử Lạp tách người ra, thò tay sờ vào túi anh.
Lâm Tử Lạp không biết anh để điện thoại di động ở trong túi áo nào, tìm vài lần cũng không sờ thấy được.
Khi tay cô ấy thò vào trong túi quần của anh thì Tông Triển Bạch nhíu mày: “Đừng sờ loạn."Giọng anh cực kỳ kìm chế, bất chợt mở mắt ra nhìn Lâm Tử Lạp:“Sờ nữa…"Anh sợ mình sẽ không khống chế được.Anh cầm lấy tay Lâm Tử Lạp và đặt vào túi quần bên phải: “Ở đây." Anh nói xong thả tay và nhắm mắt lại.Lâm Tử Lạp móc điện thoại di động từ trong túi quần của anh ra, tìm số của Quang Kình rồi bấm gọi.Lâm Tử Lạp từ ghế sau ra ngoài chờ Quang Kình qua.Ở trong xe rất không an toàn.Ai biết khả năng kìm chế của Tông Triển Bạch có tốt hay không?Tốc độ của Quang Kình vẫn tính là nhanh, chỉ mười mấy phút đã đến nơi, thuận lợi đưa Tông Triển Bạch về biệt thự.Ban đầu Lâm Tử Lạp bảo Quang Kình đưa tới bệnh viện, cô sợ cơ thể của Tông Triển Bạch có vấn đề.Nhưng Tông Triển Bạch lại bảo Quang Kình quay về biệt thự.Trở lại biệt thự, Lâm Tử Lạp vào phòng tắm xả một bồn nước lạnh, cố gắng làm cho anh tỉnh táo một chút.
Thật ra anh đã tỉnh táo, chỉ là nhìn có thể không tỉnh táo mà thôi.Ngâm trong nước lạnh hơn một tiếng khiến Tông Triển Bạch gần như mệt lả, hoàn toàn dựa vào Quang Kình và Lâm Tử Lạp đỡ để đi ra.Quang Kình đặt người lên trên giường rồi nhìn Lâm Tử Lạp: “Tiếp theo chỉ sợ tôi không thể giúp cô được, tôi sẽ chờ ở bên ngoài, cô có việc gì cứ gọi tôi."Lâm Tử Lạp: “...""Chờ đã, anh đi rồi, còn anh ta…" Lâm Tử Lạp chỉ vào người đàn ông toàn thân ướt sũng.Làm thế nào?Quang Kình nhún vai, biểu thị không giúp được gì: “Chuyện thay quần áo thì tôi chắc chắn không làm được, cho nên chỉ dành dựa vào cô thôi.
Cô là người vợ hợp pháp của tổng