Lâm Tân Ngôn cong môi, đôi mắt trong veo như ngọc bích chứa đầycười: "Anh nói xem, em gặp phải chuyện như vậy, họ bận tới bận lui, em có phải nên mời họ không? Nhưng cơ thể em cũng không thể uống rượu được, anh uống thay em nhé?"Lúc nói, cô rót đầy ly trước mặt Tông Cảnh Hạo.Tông Cảnh Hạo liếc xuống ly rượu trắng đầy ắp, nhếch môi.
Hóa ra bữa tiệc Hồng Môn này là dành cho anh.Vẫn là nụ cười yêu chiều ấy: “Nghe em vậy.”Tô Trạm chớp mắt, dường như ngửi thấy hơi thở khác thường, hai người này đang làm gì vậy? Họ hợp tác với nhau à?“Cảnh Hạo, hai người đang…”Chuyện gì vậy?“Chuyện trêи mạng đó, chắc cậu tốn không ít sức lực.
Cảm ơn cậu, nếu cậu không đồng ý nhận lời cảm ơn của tôi thì không uống rượu nữa.” Sau khi mang thai, ở bệnh viện trừ khi trả lời điện thoại thì cô ấy không xem điện thoại.
Ở phòng kiểm tra của bác sĩ ngày hôm đó có một y tá xem qua tin tức, vừa xem video vừa nhìn lén cô, cô đã phát hiện ra bất thường.Mới bảo иɦũ ɦσα Vu đi, sau đó dùng điện thoại xem tin mới kia.Lâm Tân Ngôn đã nói tới lời này, anh không thể từ chối nữa, đành phải cầm lên.
Trong lòng có chút không yên tâm nhìn chằm chằm Tông Cảnh Hạo.
Anh ấy có uống rượu này không?Lâm Tân Ngôn đưa cho Tông Cảnh Hạo một ly rượu, anh cúi xuống nhìn cô.
Trong lòng hiểu rõ mọi chuyện vẫn chấp nhận phối hợp.Rượu trắng không nhẹ như rượu vang.
Uống vào sẽ rất sung, nếubụng trống mà uống loại rượu này sẽ rất dễ say.Tô Trạm chỉ còn một nửa chén nhỏ, uống cạn một hơi.
Vị cay có lẽ đã quyện vào nhau, anh cầm lấy đũa nhét thức ăn vào miệng, cố nén cảm giác bỏng rát.Lâm Tân Ngôn lo lắng nhìn Tông Cảnh Hạo, mặt anh vô cảm như vừa uống nước.
Cô biết khẩu vị của anh, liền lấy đũa gắp thức ăn hợp khẩu vị của anh đặt vào trong đĩa: “Ăn chút đồ để áp đi.”Tông Cảnh Hạo lại gần, nói vào tai cô: "Thương anh không?"Lâm Tân Ngôn cứng miệng nói nhỏ: “Không.” Như để chứng minh những gì mình nói là thật, cô rót đầy ly rượu trước mặt Tông Cảnh Hạo.Cô đặt chai rượu xuống: "Anh nên uống ly này với Quan Kình.
Lúc anh không ở công ty, anh ấy đã giúp anh nhiều việc mà."“Tất cả đều là bổn phận của tôi, nên làm mà, nên làm mà.” Quan Kình được yêu thích nhưng anh lại lo sợ.Thực sự rất dễ say khi uống cạn.
Uống cạn hai ly rượu trắng, mắt Tông Cảnh Hạo có tơ máu đỏ.
Trông anh vẫn ổn nhưng Lâm Tân Ngôn biết rằng anh ấy chắc chắn đang không thoải mái.
Uống rượu này khi bụng rỗng sẽ rất hại người.Nhưng cô không thể đi được nếu không làm anh say.Dù cảm thấy đau lòng nhưng cô vẫn rót đầy cho anh: “Ly này anh kính em đi.
Em lấy anh năm em mười tám tuổi.
Anh không cho em gì cả, không đám cưới, không nghi lễ, giấy đăng ký kết hôn hay người khác tán em, cẩn thận mà nghĩ thì em cũng khá tủi thân, anh nói xem anh có phải nên…”Cô còn chưa nói xong, Tông Cảnh Hạo đã rót vào ly rượu.Gân xanh trêи trán anh lộ ra một đường gân guốc cùng với đường nét khuôn mặt, yết hầu của anh chuyển động, giọng nói khàn khàn: "Trước đây anh là một tên khốn, cứ làm những chuyện hồ đồ.”Vừa nói, anh vừa rót đầy ly rượu: "Hôm nay trước mặt những người anh em, anh muốn nói vài điều."“Người phụ nữ này.” Ôm Lâm Tân Ngôn vào lòng: “Tôi cảm ơn cô ấy rất nhiều.”Ba người đàn ông ở đối diện ngồi yên lặng, nói phụ họa theo:"Chúng tôi đều biết."“Chén này kính em vì đã sinh ra Tiểu Hi và Tiểu Nhụy.” Uống xong lại tiếp tục rót đầy: “Một chén cũng không thể nói hết lời xin lỗi, trái tim anh rất đau, suốt