Trình ɖu͙ƈ Ôn đứng ở một bên, không ngừng khóc."Con bé đúng là mệnh khổ mà."Tông Cảnh Hạo đứng ở cạnh cửa, không đi vào bên trong, anh cúi thấp đầu che đi vẻ mặt lúc này cuả anh."Tôi nhớ năm đó là sinh nhật tròn hai mươi tuổi của con bé, nhà xảy ra chuyện, ba mẹ qua đời, tôi bị bắt giam, con bé cô độc chạy trốn một mình, muốn tìm cách cứu tôi ra ngoài nên..." Trình ɖu͙ƈ Ôn nghẹn ngào."Lúc đó tôi cũng không biết, sau này mới biết vì để lo cho tôi ra tù nên con bé đã thỏa thuận với một cô gái, người phụ nữ đó tên là Văn Nhàn.
Cô ấy trả một khoản tiền lớn đủ để bù vào khoản nợ còn thiếu thì tôi không cần ngồi tù nữa, ɖu͙ƈ Tú à, em gái của tôi liền rời khỏi thành phố Bạch cùng Văn Nhàn.”"Giữa chồng và người phụ nữ tên Văn Nhàn không có tình cảm gì, con tim đã dành trọn ở một nơi khác, nhưng lại cảm thấy có lỗi với chồng nên đã tặng ɖu͙ƈ Tú cho chồng của cô ấy, hi vọng hai người họ có tình cảm, sẽ yêu thương nhau...!Sau đó ɖu͙ƈ Tú mang thai, Văn Nhàn nói muốn cho đứa bé một danh phận nên đã tuyên bố ra bên ngoài là con của mình...""Đứa bé vừa sinh ra liền được ôm đến bên cạnh Văn Nhàn, nói đứa nhỏ là do cô sinh, thật không may khi Văn Khuynh lại phát hiện ra quan hệ giữa Tông Khải Phong và ɖu͙ƈ Tú, ông ấy nghĩ là ɖu͙ƈ Tú thừa dịp Văn Nhàn mang thai đã câu dân Tông Khải Phong...!Lúc đó Văn Cẩn đã không còn, thế lực lại rất lớn, vậy nên Văn Khuynh càng không chút kiêng kỵ gì liền giam giữ ɖu͙ƈ Tú, đồng thời bắt con bégọi điện cho Tông Khải Phong nói chia tay, ɖu͙ƈ Tú không chịu, không biết làm thế nào mà ông ta biết tin tức về tình cũ của, liền bắt Bạch Hồng Phi lại, dùng Bạch Hồng Phi để uy hϊế͙pcon bé...""Không còn cách nào khác, nó chỉ có thể gọi điện thoại cho Tông Khải Phong, con bé còn yêu Bạch Hồng Phi nên quyết định rời đi.
Thực ra nó không hề rời đi mà bị Văn Khuynh giam giữ, thấm thoát thời gian trôi cũng đã nhốt được sáu năm...""Là Văn Nhàn phát hiện ra con bé không ở bên Bạch Hồng Phi mà bị Văn Khuynh nhốt lại, liền ép Văn Khuynh thả người, lúc đó cũng đã sáu năm trôi qua, Văn Khuynh cảm thấy ɖu͙ƈ Tú và Tông Khải Phong xa cách bao năm nay chắc là đã không còn tình cảm gì, hơn nữa "con trai" của Văn Nhàn và Tông Khải Phong đã lớn nên ông đồng ý thả người...""Sáu năm, hơn hai nghìn ngày đêm, lúc cô bị bắt vào đây cũng là lúc mới vừa sinh xong, cũng vì thế mà làm tổn hại sức khỏe, từ đó về sau không thể sinh con được nữa, đồng thời tinh thần cũng xuất hiện vấn đề, một năm sau mới tốt hơn chút.""Sau đó, cô ấy vì muốn ở bên cạnh con trai mình nên đã gả cho Tông Khải Phong, nhưng Văn Khuynh không đồng ý, bắt cô ấy phải lấy kỹ thuật gia truyền mà tổ tiên truyền lại đem ra để đổi lấy điều kiện thì mới đồng ý, còn về Văn Nhàn làm sao mà chết thì tôi cũng không rõ lắm."Hai mắt ông đỏ rực, ngẩng đầu lên nhìn Tông Cảnh Hạo đang đứngcạnh cửa, nước mắt rơi xuống: "Đang nằm ở chỗ này, người phụ nữ đang đắp trêи mình tấm vải trắng kia là mẹ ruột của cậu đó."Tiếp tục nhấn mạnh thêm một câu: "Mười tháng mang thai, cố gắng chịu đựng cơn đau dữ dội lúc sinh, người đó là mẹ ruột của cậu."Tông Cảnh Hạo vẫn như cũ cúi đầu, mơ hồ có thể nhìn thấy thân hình khẽ run rẩy của anh.Tông Khải Phong đứng dậy, con ngươi đục ngầu vô hồn, ông cẩn thận buông tay Trình ɖu͙ƈ Tú xuống, đau lòng, không nỡ, cuối cùng vẫn bỏ xuống, ông nhìn sang phía Trình ɖu͙ƈ Ôn: "Chúng ta ra ngoài thôi, để nó gặp mặt bà ấy lần cuối, gọi bà một tiếng...!Chờ mong cả một đời..."Trình ɖu͙ƈ Ôn lau mặt, bước ra khỏi phòng bệnh trước, bên ngoài Thẩm Bồi Xuyên đang đi đi lại lại ở hành lang, những lời vừa nãy của Trình ɖu͙ƈ Ôn anh đều đã nghe thấy, không ngừng khϊế͙psợ, Trình ɖu͙ƈ Tú vậy mà lại là mẹ ruột của Tông Cảnh Hạo.Lúc này, anh lo lắng không biết Tông Cảnh Hạo sẽ như thế nào.Làm sao để đối diện.Lúc Tông Khải Phong đi ngang qua người của Tông Cảnh Hạo, dừng lại một lát, bàn tay nặng nề vỗ lên vai anh: "Đừng để bà ấy mang theo sự tiếc nuối mà ra đi."Tay Tông Khải Phong dùng lực