Lý Tịnh thực sự không ngờ rằng Lâm Tân Ngôn sẽ chủ động tìm tới, nghĩ đến quan hệ của cô và Tông Cảnh Hạo, vẫn nhiệt tình như cũ.
“Cháu đến một mình sao?” Lý Tịnh hỏi.
Lâm Tân Ngôn bình thản đáp một tiếng vâng.
“Lần này là ai tới …” Văn Khuynh bước ra khỏi phòng làm việc, nhìn Lâm Tân Ngôn liền đột ngột dừng hỏi.
Dáng vẻ kinh ngạc, như thể việc cô đến đây là một điều ngoài ý muốn, ông ta bất giác nhìn về phía sau cô, không thấy Tông Cảnh Hạo đến cùng, liền cảm thấy có chút hụt hẫng.
“Cô đến đây có chuyện gì?” Ông ta hỏi một cách hững hờ.
Lâm Tân Ngôn đứng yên, lặng lẽ nhìn ông ta.
Người này có mối quan hệ máu mủ với cô, lúc này lẽ ra phải có sự căng thẳng và vui mừng khi nhận lại người thân.
Nhưng ngay lúc này cô chỉ còn lại sự phiền muộn.
Văn Khuynh cảm thấy khó chịu khi bị nhìn chằm chằm, cố lảng tránh ánh mắt của cô: “Nhìn tôi như vậy làm gì?”Cô vẫn không thu lại ánh mắt, giọng nói rất nhẹ nhàng, chậm rãi:“Tôi có thể nói chuyện với ông không?”Văn Khuynh cau mặt: “Là cậu ta bảo cô tới đây sao?”Ông ta nghĩ thầm chắc là Tông Cảnh Hạo nhờ cô đến hòa giải mối quan hệ?Nghĩ vậy trong lòng liền cảm thấy có chút vui mừng.
“Không phải, anh ấy không biết tôi đến đây.
”Văn Khuynh cau mày, sắc mặt hơi lạnh: “Chúng ta có chuyện gì để nói chứ?”“Tôi với ông là kẻ thù sao? Lẽ nào không thể nói vài câu sao?” Tâm trạng bình lặng cuối cùng cũng bắt đầu nổi sóng, không phải sự hờ hững của Văn Khuynh khiến trái tim cô tổn thương, mà là cảm giác bất lực với mối quan hệ gia đình phức tạp này.
Văn Khuynh mím môi, im lặng.
Lý Tịnh mỉm cười bước tới, kéo tay áo Văn Khuynh: “Cũng không phải là người ngoài, có lẽ là thực sự có chuyện muốn nói với ông, chẳng nhẽ ông muốn làm kẻ thù thật sao?”Khuôn mặt căng thẳng của Văn Khuynh buông lỏng một chút, Lý Tịnh kéo ông ta vào phòng làm việc, quay đầu nhìn Lâm Tân Ngôn: “Cháu cũng vào đây đi.
”Bà ấy kéo Văn Khuynh ngồi xuống ghế, nhỏ giọng nói: “Ông thật sự không quan tâm tới Tông Cảnh Hạo sao? Đứa con duy nhất của em gái ông đó, thật sự muốn đoạn tuyệt quan hệ sao? Biết là ông không muốn, không muốn thì đừng bày ra bộ mặt chán ghét đó, rồi người tổn thương lại là ông thôi.
”Lý Tịnh hiểu rõ chồng mình, nên đã nói mấy câu chọc vào điểm yếu của ông ta, vẻ mặt Văn Khuynh cuối cùng cũng dịu đi, ngẩng đầu nhìn vợ: “Bà đi ra ngoài đi.
”Ông ta cũng muốn xem xem Lâm Tân Ngôn đến tìm ông ta rốt cục là muốn nói chuyện gì.
Lý Tịnh vỗ vai chồng, sau đó mỉm cười với Lâm Tân Ngôn: “Có muốn uống gì không?”Lâm Tân Ngôn lắc đầu: “Không cần đâu ạ.
”“Vậy thì cháu ngồi đi.
” Lý Tịnh kéo ghế đặt phía sau cô.
Lâm Tân Ngôn nói lời cảm ơn, sau đó ngồi xuống, ngăn cách giữa cô với Văn Khuynh chỉ có một chiếc bàn trà vuông, Lý Tịnh ra khỏi phòng làm việc rồi đóng cửa lại.
“Nói đi, cô tìm tôi có việc gì.
” Văn Khuynh nói trước.
Cô mím môi, rất nghiêm túc nhìn Văn Khuynh: “Tôi với ông không phải là kẻ thù, sau này cũng không phải.
”Bắt gặp ánh mắt của cô, Văn Khuynh sững lại trong chốc lát, cảm giác bất an trong lòng khó giải thích được.
“Hôm nay đến đây, tôi chỉ muốn hỏi ông một câu, mong ông trả lời thật lòng.
” Cô nhìn ông ta với cặp mắt thăm dò, hồi hộp và thậm chí sợ hãi.
Cô sợ rằng cái chết của Trình ɖu͙ƈ Tú có liên quan trực tiếp đến ông ta.
Dù tốt hay xấu, cô đều phải đối mặt với nó một lần nữa.
Cô không còn cách nào khác, trong giọng nói có sự run rẩy: “Cái chết của Trình ɖu͙ƈ Tú, là do ông gây ra?”Văn Khuynh yên lặng nhìn cô, nheo mắt: “Đây là điều cô muốn hỏi sao?”Lâm Tân Ngôn gật đầu, hơn nữa còn rất chắc chắn đáp: “Đúng.
”………….
Một hồi lâu sau Văn khuynh mới mở miệng: “Đúng.
”Đối mặt với câu trả lời của Văn Khuynh, cô thấy mình thật yếu đuối, cô vội cúi đầu che đi nỗi đau, đối mặt với sự thật.
Cô cắn chặt môi nuốt nước mắt vào trong.
Cô đã nghĩ tới tình huống xấu nhất.
Chỉ khi đối mặt thực sự với nó, cô mới nhận ra rằng mình không thể chịu đựng được.
Cô không biết phải đối mặt với Tông Cảnh Hạo như thế nào, đối mặt với Trình ɖu͙ƈ Tú đã khuất như thế nào, tâm trạng và biểu cảm ra sao.
“Trước đây, tôi nghĩ rằng mối quan hệ giữa tôi và Tông Cảnh Hạo là do trời định, cho đến giờ phút này, tôi mới biết rằng đây không phải là số phận, mà là tội lỗi.
” Và tất cả những chuyện này đều do gia đình cô gây ra.
Mẹ của cô, bác của cô,!.
Cô chậm rãi ngẩng đầu nhìn Văn Khuynh, cố gắng hết sức cũng không thể kìm chế được cơ thể đang run lên, tim có chút khó thở, cô nắm chặt tay vịn ghế, mu bàn tay nổi lên gân xanh, cô cố gắng kìm nén, cười một cách ngây dại, không thành tiếng: “Nếu có thể lựa chọn, tôi tuyệt đối không muốn