Lâm Tân Ngôn cúi đầu hôn tóc con gái, cô cũng sẽ nhớ nhưng không thể không rời đi, nếu như Tông Cảnh Hạo biết Văn Khuynh là bác của cô, Văn Nhàn là mẹ cô, đối diện với cái chết của Trình ɖu͙ƈ Tú, anh nên làm thế nào?Nể tình cô mà nương tay?Hay bỏ mặc cảm nhận của cô khiến Văn Khuynh thân bại danh liệt?Cho dù cô không có tình cảm với nhà họ Văn nhưng quan hệ máu mủ không thể thay đổi được.
Hai người đối diện nhau, trong lòng khó tránh khỏi có chút xa cách.
So với việc làm anh khó xử, cô thà biến mất khỏi cuộc sống của anh, để anh làm chuyện mình muốn làm.
Cô ở bên cạnh anh, anh ít nhiều cũng sẽ có chút khó xử.
Cô không muốn làm khó anh, không muốn anh vì mình mà nhượng bộ, sau đó lại day dứt cả đời.
Những lời lúc này đối diện với con gái, cô không biết nên trả lời thế nào.
Chuyện duy nhất có thể làm là mau chóng ôm lấy con bé, sưởi ấm con bé.
“Mami.
” Lâm Nhụy Hi vùi đầu vào lòng mẹ, không biết có phải bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Lâm Tân Ngôn không mà cúi đầu nói: “Con không hỏi nữa, mami đừng đau lòng.
”Cô hôn lên trái con gái: “Có các con bên cạnh mami, mami sẽ không đau lòng.
”Cảnh vật bên cửa sổ không ngừng lùi lại phía sau, thành phố này vẫn phồn hoa như vậy, trêи phố vẫn đông đúc người qua lại.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt nhạt nhòa.
Vừa mới đi khỏi đã nhớ tới anh.
Lúc này, hai đứa trẻ rất yên lặng, cô lấy điện thoại ra mở tin nhắn, trong lòng có rất nhiều, rất nhiều lời muốn nói với anh nhưng khi thực sự nói ra lại không biết nói từ đâu.
Cô chăm chú nhìn điện thoại hồi lâu, màn hình sáng rồi lại tối nhiều lần! Bên Tông Cảnh Hạo, anh đã tới bệnh viện, khi Trang Tử Khâm nhìn thấy anh tới đã thẫn thờ một lúc.
Hôm đó anh đưa bà tới đây có tới thăm một lần, sau đó không tới nữa mà chỉ có Thẩm Bồi Xuyên tới.
“Ngôn Ngôn vẫn tốt chứ?” Trang Tử Khâm vừa mở miệng đã lo lắngcho Lâm Tân Ngôn, dáng vẻ hôm đó của cô rất phản đối.
Tông Cảnh Hạo nheo mắt như cảm thấy có gì không đúng.
Lúc Thẩm Bồi Xuyên gọi điện cho anh nói Trang Tử Khâm có chuyện muốn nói với anh, nói có liên quan tới Lâm Tân Ngôn, anh mới không đi tới công ty gặp Lý Chiến vì nghe thấy Lâm Tân Ngôn với đi tới đây trước.
Nhưng nhìn dáng vẻ của Trang Tử Khâm hình như không có chuyện gì muốn nói với anh.
Lâm Tân Ngôn muốn làm gì?Không đúng! Hình như anh nhận thức được Lâm Tân Ngôn định làm gì đó nên quay người định bỏ đi thì bị Trang Tử Khâm gọi lại: “Hôm đó Ngôn Ngôn tới, con bé đã biết tình trạng của mẹ rồi, bây giờ con bé đang có thai, chỉ có thể nhờ con chăm sóc, hôm đó mẹ đã nói lời không nên nói, con giúp mẹ nói với con bé, nếu như con bé không muốn biết, sau này mẹ sẽ không nhắc nữa.
”Tông Cảnh Hạo quay người nhìn bà, sắc mặt trầm ngâm: “Hôm đó mẹ đã nói gì?”Trang Tử Khâm quay qua nhìn cửa sổ, bây giờ anh và Lâm Tân Ngôn là vợ chồng, có gì phải giống anh chứ.
Bà suy nghĩ một lúc rồi từ từ lên tiếng: “Ngôn Ngôn giờ đã là vợ của con, chuyện của con bé, con cũng có quyền biết, mẹ cũng không giấu con nữa.
Mẹ không phải mẹ ruột của con bé, mẹ ruột của con bé tên là Văn Nhàn.
”Sau khi bà gả cho Lâm Quốc An, bởi vì đáy huyệt lạnh nên mãi không có con nên mới uống thuốc Đông Y để chữa trị, hơn nửa nămthuống thang, cuối cùng bà cũng có thai.
Lúc đó Lâm Quốc An rất vui, Thẩm Tú Tình vẫn chưa chen chân vào hôn nhân của họ, Lâm Quốc An còn chưa lộ bản chất.
Bà còn tưởng hạnh phúc bắt đầu vậy mà đó lại là khởi đầu của bi kịch.
Khi bà mang thai được bảy tháng thì vô tình phát hiện ra Lâm Quốc An có đàn bà bên ngoài, người đó chính là Thẩm Tú Tình, lúc đó bà vốn không chịu nổi, bị kϊƈɦ động quá dẫn tới sinh non, sinh ra một bé gái, nhưng vì không đủ tháng lại bị kϊƈɦ động nên nhịp tim của em bé đã rất yếu, dù được cấp cứu nhưng cũng không qua khỏi.
Chính lúc bà đau thương tột độ, Văn Nhàn liền ôm một đứa