“Cậu nói lung tung gì vậy?” Thẩm Bồi Xuyên đẩy Tô Trạm một cái, như vậy đâu phải là anh em chứ, rõ ràng là chống đối.
Tô Trạm vẫy tay với Tang Du: “Tôi đi trước đây, rảnh thì bảo Bội Xuyên đưa tới chỗ chúng tôi chơi.
”Nói xong, nhân cơ hội Thẩm Bồi Xuyên còn chưa nổi nóng, Tô Trạm đã nhanh chóng lên xe đi khỏi.
Thẩm Bồi Xuyên chống tay vào trán giải thích: “Thật ngại quá, người bạn này của tôi chỉ thích nói lung tung.
”Tang Du đứng dưới ngọn đèn đường quay qua nhìn Thẩm Bồi Xuyên, vẻ mặt lạnh nhạt: “Tôi cũng không để trong lòng, tôi ân oán phân minh, vừa rồi nếu anh không, e là tôi! cảm ơn, nhưng sau này tôi không muốn gặp lại anh nữa.
”Cô nhún vai nói: “Tạm biệt.
”Nói xong liền quay người đi ven theo con phố, ban đầu cô có thiện cảm với người đàn ông chính trực này, không phải là tình cảm trai gái mà vì sức hấp dẫn trêи người anh khiến cô cảm thấy thoải mái.
Nhưng lần gặp gỡ thứ hai này lại khiến ấn tượng tốt đẹp đầu tiên biến mất sạch trơn, cảm thấy anh cũng là loại người giả tạo, bên ngoài một đằng bên trong một nẻo.
Thẩm Bồi Xuyên chau mày, anh làm sai gì sao?Anh không hẳn là không thể đón nhận thái độ này của Tang Du mà chỉ muốn làm rõ, tại sao cô lại phản cảm với mình như vậy nên mới đuổi theo: “Cô cũng không cần cảm ơn tôi, nếu không vì mẹ cô nhờ, tôi cũng sẽ không giúp cô, ngày ngày không biết có bao nhiêu người bị lừa như vậy, tôi có thể lo được mấy người? Số phận của ai do người đó tự chọn.
”Tang Du dừng lại quay qua nhìn anh: “Mẹ tôi nhờ anh?”Mẹ là người cô quan tâm nhất trêи đời này, người thân nhất của cô, mỗi lần nhắc tới mẹ, trong lòng cô lại không nén nổi đau nhói.
Mặc dù ngoài mặt cô rất lạnh lùng nhưng dù gì tuổi đời con nhỏ,từng chịu khổ, trưởng thành tới đâu nhưng trước mặt Thẩm Bồi Xuyên cô cũng có chút non nớt.
Tự cho rằng mình đủ kiên định, thực ra không biết ánh mắt đó sớm đã bán đứng cô rồi.
Thẩm Bồi Xuyên điềm đạm nói: “Đúng, bà nói cô một mình sinh sống ở thành phố này không hề dễ dàng, cô cho rằng tôi ăn no không việc gì làm mới đi lo chuyện bao đồng?”Nói rồi anh đưa mắt nhìn lên, đôi mắt đẹp lập lòe ánh đèn, dáng người cao ráo dưới ánh sáng hiên ngang khí thế: “Một mình cô con gái phải cẩn thận nhiều hơn, không phải lần nào cũng may mắn như vậy.
” Nói rồi, đột nhiên anh ngừng lại: “Tôi không thích người khác nắng mưa bất thường.
”Tang Du mím môi, muốn nói xin lỗi nhưng không nói nên lời, chỉ đành đứng ở đó, hai tay nắm lấy nhau bất lực.
“Tại sao lại tới đây?” Thẩm Bồi Xuyên hỏi.
Anh không có suy nghĩ gì khác, chỉ là trách nhiệm thuần túy, biết cô là sinh viên đại học chưa tốt nghiệp, tự mình nuôi sống bản thân không dễ dàng như vậy, anh hứa với mẹ cô sẽ giúp cô khi cô gặp khó khăn.
Đó là lý do tại sao anh hỏi.
Ta cúi đầu nói: “Không có gì.
”Mặc dù không có việc làm, không có thu nhập ổn định, chỉ có thể dựa vào công việc tạm thời kiếm sống nhưng cô cũng có tự tôn của riêng mình, không thể tỏ ra quá nhếch nhác trước mặt người khác.
Thẩm Bồi Xuyên không miễn cưỡng, ai không có lòng tự tôn chứ?Anh đưa tay ra: “Có điện thoại không?”“Anh làm gì?” Tang Du phòng bị theo bản năng, chừng mắt lên, nhìn anh đầy cảnh giác.
Thẩm Bồi Xuyên mỉm cười: “Nếu như lúc nào cô cũng cảnh giác như thế này sẽ không gặp khó khăn như thế, đòi điện thoại của cô là muốn cô lưu số của tôi, gặp chuyện có thể tìm tôi, đừng nghĩ nhiều, tôi không có ý gì với cô, chỉ là chuyện đã hứa với người khác không thể thất hứa.
”Tang Du chần chừ không đưa điện thoại, Thẩm Bồi Xuyên chau mày: “Vẫn không tin tôi?”Anh không thích bắt ép người khác: “Được rồi, đi về cẩn thận một chút, tôi đi đây.
”Nói rồi anh rảo bước đi tới con đường đối diện, chuẩn bị bắt taxi tới công ty, Tông Cảnh Hạo còn đang đợi anh, chắc chắn có chuyện quan trọng muốn nói với anh.
Anh không có thời gian ở lại đây.
“Chuyện là, đợi đã.
” Đột nhiên ta gọi anh đứng lại, Thẩm Bồi Xuyên quay đầu, con gái đứng dưới ánh đèn gầy gầy không co lắm, làn da cũng không