Vẻ mặt Lâm Tử Lạp mờ mịt, trong hòm thuốc không có thuốc gây tê, cho dù có thì cô cũng không dùng, cô chưa từng học y, hơn nữa thuốc gây tê không thể dùng lung tung.
Làm thế nào để hết đau đây?“Ừm, hay là anh đến bệnh viện đi, tôi thấy anh bị thương không nhẹ đâu…”Hơi thở ấm nóng thoáng chốc bao phủ.
Giây tiếp theo, môi cô bị ngăn lại, Lâm Tử Lạp thất thần trong chốc lát, đưa tay muốn đẩy anh ra nhưng lại bị anh giữ hai tay lại trướckhiến cô không thể nhúc nhích.
Nụ hôn của anh nồng nhiệt hơn trước kia.
Người Lâm Tử Lạp cứng đờ nhưng lại nhắm mắt, tỉ mỉ nếm thử.
Có phải có điểm giống với đêm đó không?Vào một thoáng nào đó, trái tim bỗng đập mạnh, dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực cô.
Cô muốn quên đi nhưng lại nhớ rất rõ cảm giác đó.
Trái ngược với Tông Triển Bạch, cảm giác của cô sâu đậm còn anh thì không tỉnh táo, suy nghĩ rối loạn, cũng không nhớ chi tiết đêm hôm đó, cảm giác rất mờ nhạt, chỉ là anh biết rõ mình đã ngủ cùng một cô gái và huỷ đi sự trong trắng của cô gái đó.
Anh có trách nhiệm.
Lâm Tử Lạp mang lại cho anh cảm giác xúc động, tuyệt vời mà Tần Lộ Khiết chưa từng mang tới.
“Không sợ à?” Mắt anh cực kỳ đẹp, giống như một ao nước đầy, trong vắt mà sâu thẳm, xen lẫn một tia cảm xúc khiến người khác nhìn không hiểu, anh nhìn cô: “Không biết khi đó rất nguy hiểm sao?”Anh thật sự rất… bất ngờ vì cô nhào tới.
Hô hấp Lâm Tử Lạp ngưng lại, sợ chứ, sao lại không sợ, chỉ là tình huống khi đó khiến cô mất đi lý trí mới làm như vậy.
Nếu cho cô bình tĩnh bây giờ thì có lẽ cô sẽ không làm thế.
Bây giờ trong đầu cô chỉ nghĩ, vì sao Thẩm Thanh Anh có thể làm việc mà bất chấp hậu quả đến thế, bà ta đã chịu kích thích gì?Lẽ nào ngày hôm đó cô và Tông Triển Bạch tới nhà họ Lâm thật sự đã xảy ra chuyện gì?Tông Triển Bạch nhìn thoáng qua cánh môi ướt át của cô, lần này mặc dù cô vẫn chống cự nhưng không còn mãnh liệt như lần trước.
Lẽ nào đã quen với nụ hôn của anh?“Nghĩ gì đấy?” Tông Triển Bạch cầm băng gạc, quấn vào vết thương.
Vừa nãy Lâm Tử Lạp thất thần, nhìn thấy anh đang băng bó vết thương thì nói: “Vẫn chưa xử lý xong mà…”“Không sao.
” Giọng điệu anh hờ hững.
Lâm Tử Lạp nhìn động tác trên tay anh rồi nói ra nghi hoặc trong lòng mình: “Thẩm Thanh Anh điên rồi à? Vậy mà lại dám gây sự như vậy, hôm đó anh thật sự chưa đụng…”Ánh mắt Tông Triển Bạch chợt lạnh, vô cùng âm trầm, cô có ý gì?Nghi ngờ anh sao?Đây là một câu đố, với Lâm Tử Lạp mà nói, Thẩm Thanh Anh có thể liều mạng chạy tới đây gây sự thì chắc chắn là xảy ra chuyện lớn, nếu không bà ta sẽ không điên cuồng như vậy.
“Tôi không có!” Anh gần như là hét lên.
Cô coi anh là người thế nào? Là người mà có thể ngủ cùng bất kỳ người phụ nữ nào sao?“Vậy vì sao bà ta lại tới đây gây sự, thậm chí còn muốn mạng anh? Mặc dù cách làm này rất ngu ngốc nhưng không bị dồn tới bước đường cùng thì tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện điên cuồng thếnày.
”Lâm Tử Lạp không hiểu, nhưng Tông Triển Bạch biết, có lẽ có liên quan đến Lâm Viên Trung, mắt anh trầm xuống.
Tông Triển Bạch không nói, Lâm Tử Lạp cho rằng anh cũng không biết.
“Không có việc gì, vậy tôi đi làm việc đây.
” Cô mang theo nghi hoặc trong lòng, thu dọn hòm y tế, Triển Bạch “ừm” một tiếng, nghĩ tới gì đó, anh lại nhắc nhở: “Một hai ngày nữa có lẽ Lâm Viên Trung sẽ tới tìm em.
”Lâm Tử Lạp ngừng động tác, quay đầu nhìn anh: “Sao anh biết?”Cô hỏi xong thì dường như phát hiện ra điều gì: “Có liên quan đến công ty Lâm thị, cũng có liên quan đến anh?”Cô không rõ chi tiết nhưng chắc chắn có liên quan trực tiếp tới Tông Triển Bạch.
Nếu không Thẩm Thanh Anh cũng không điên cuồng đến vậy.
“Vì sao lại làm vậy?” Lâm Tử Lạp không đồng cảm với Thẩm Thanh Anh, không đồng cảm với Lâm Viên Trung, chỉ là có phần không hiểu cách làm của Tông Triển Bạch.
Tông Triển Bạch cười mỉa: “Bà ta được phép hạ lưu, thấp hèn còn tôi thì không được sử dụng chút thủ đoạn à?”Lâm Tử Lạp hít sâu một hơi, anh đang ghi thù tối hôm đó à?Cô thầm nghĩ trong lòng, sau này tuyệt đối không được đắc tội người đàn ông này.
Khi Lâm Tử Lạp thu dọn đồ xong định ra ngoài thì có người gõ cửa phòng làm việc.
Tông Triển Bạch đứng dậy, ngồi xuống trước bàn làm việc, thản nhiên nói: “Vào đi.
”Quang Kình cầm tài liệu trong tay, đẩy cửa đi vào, khi nhìn thấy Lâm Tử Lạp thì sững sờ, bất ngờ là cô lại xuất hiện ở đây.
“Đây là toàn bộ tài liệu của Lâm thị.
” Quang Kình đưa tài liệu qua.
Nghe thấy Lâm thị, Lâm Tử Lạp dừng bước, muốn thám thính chút chuyện mà cô không biết.
“Muốn xem không?” Tông Triển Bạch nhìn ra suy nghĩ của cô bèn hỏi.
Lâm Tử Lạp gật đầu, thành thật đáp: “Muốn.
”Tông Triển Bạch không nhận tài liệu mà hất