Tông Triển Bạch nghiêm mặt: “Nếu không kích động, thì ngoan ngoãn quay về đi.
”Hai tay duỗi bên người cô, nắm chặt lại, trong lòng cực kỳ phức tạp:“Anh có thế nói cho tôi biết, vì sao anh phải làm thế này không?”Anh có biết không, anh cứ như này, thật ra là đang nói “Anh thích em”.
Thật ra trong lòng cô cũng cảm thấy Tông Triển Bạch không thể thích người phụ nữ như cô, nhưng hành động của anh, cô không thể hiểu nổi.
Cô không tìm được cách giải thích khác.
Tông Triển Bạch đứng lên.
Vì sao?Anh cũng không rõ, chỉ biết rằng, muốn người phụ nữ này trở về vị trí vốn có: “Cô là người vợ mà mẹ tôi chọn cho tôi, đương nhiên làtôi không thể phụ lòng người đã mất.
”Lâm Tử Lạp muốn cười, nhưng lại không cười nổi.
Lúc này, cô không biết bản thân nên có biểu cảm như nào, là vui, hay là không vui.
“Chỉ là vì, hôn ước mà mẹ anh định ra cho anh, nên anh mới muốn tôi quay về?” Lâm Tử Lạp mâu thuẫn trong bất lực, cô không biết vì sao bản thân lại mong anh nói không phải.
Tông Triển Bạch quay người đi, quay lưng về phía cô, biểu cảm trên mặt giấu trong ánh sáng mờ hắt vào từ bên ngoài, khẽ ừ một tiếng.
Đúng ra đây nên là đáp án nằm trong dự liệu.
Nhưng cô lại thất vọng.
Cô cười khổ: “Anh cảm thấy tôi ở cái vị trí kia có thích hợp không? Hơn nữa, không phải anh và Hà Khiếu Ninh sắp đính hôn rồi sao, anh trêu chọc tôi, đùa giỡn tôi ở đây có ý nghĩa gì sao?”Cơ mặt anh căng lên, giống như dây cung kéo căng cứng.
Anh luôn cố hết sức bỏ qua chuyện này, đó là Lâm Tử Lạ từng có người đàn ông khác, từng sinh con.
Đây là điều anh không muốn nhắc tới, cũng không muốn nghĩ nhiều, giờ cô lại nói ra như này, anh không thể không đối diện với nó.
“Tôi sẽ không kết hôn với Hà Khiếu Minh, còn về vị trí của cô, có cái gì mà không thích hợp?” Anh nói thờ ơ.
Lâm Tử Lạp nặn ra nụ cười: “Không có gì không thích hợp? Anh nghiên túc sao?”Tông Triển Bạch quay người lại, nương nhờ ánh sáng mờ, nhìnngười phụ nữ trước mặt: “Cô không phải là ngọc nữ thuần khiết, tôi cũng không phải thiện nam tín nữ gì, chúng ta đều như nhau, không chê nhau được.
”Rõ ràng là chuyện đã biết, nhưng không biết vì sao khi nghe từ miệng anh nói ra, trong lòng lại có chút mất mát.
Anh là người đàn ông bình thường, ở bên Hà Khiếu Minh lâu như thế, không xảy ra chuyện gì mới kỳ lạ.
Cô biết thế.
Cô cũng hiểu rõ.
Thế nhưng không biêt vì sao khi nghĩ tới chuyện anh từng lên giường cùng người phụ nữ khác, trong lòng vẫn buồn bực, hơi khó chịu.
“Hôm nay tôi sẽ về.
” Hôm nay anh tới đây, chính là muốn nói với cô chuyện này.
“Ừ.
” Lâm Tử Lạp quay mặt đi, không nhìn anh nữa.
Giả vờ như rất bình tĩnh.
Ù…Điện thoại Lâm Tử Lạp đặt trên bàn bỗng rung lên, cô liếc qua, khi thấy cái tên con trai, liền duỗi tay cầm lấy.
“Tinh.
”“Mẹ, hôm nay mẹ có thể đến trường đón con không?” Lâm Tinh Tuyệt hỏi.
“Đương nhiên là có thể rồi.
” Cái gì cũng không quan trọng bằng con trai, cô liếc nhìn đồng hồ trên bàn: “Muốn mẹ đến lúc mấy giờ?”“Bây giờ có thể đến không ạ?”“… Có thể.
”“Vậy con chờ mẹ.
”“Ừ.
”Bên kia ngắt máy, Lâm Tử Lạp mới ngắt máy, cô gập giấy tờ, thu dọn giấy vẽ, đang định đi, liền thấy Tông Triển Bạch đứng phía sau cô, lúc này mới nhớ ra ở đây còn có người khác.
“Muốn ra ngoài?”“Ừ.
”Lâm Tử Lạp mím môi: “Con trai tôi muốn tôi đi đón nó.
”Tông Triển Bạch vừa nghe thấy, lại nhớ dáng vẻ tràn đầy ý thù ghét của thằng nhóc khi thấy mình, không khỏi hỏi: “Cô nói xấu tôi với nó sao?”Lâm Tử Lạp nghe mà không hiểu gì cả: “Nói xấu anh cái gì?”“Cô không nói, vậy tại sao tên nhóc kia lại thù ghét tôi như thế?”Lần này Lâm Tử Lạp đã hiểu.
Nhưng không trả lời, cố ý đổi chủ đề: “Anh mau đi cho kịp chuyến bay đi, tôi phải đi đây.
”Cô không thể nói, Lâm Tinh Tuyệt thấy anh cưỡng hôn cô nên mới ghi hận anh được.
Cô đi tới cửa, quay đầu nhìn anh: “Không đi sao?”Rất rõ ràng là cô cố ý đổi chủ đề, nhưng Tông Triển Bạch không vạch trần cô, thuận theo lời cô nói mà đi ra ngoài, tiện miệng hỏi: “Con trai cô học trường nào?”“AC.
”AC?Mắt anh giật giật, biết là đứa nhỏ kia thông minh, từ lần trước nó đổ oan anh bắt cóc nó, đã có thể thấy được nó tư duy rất tốt và có năng lực hành động, biết lợi dụng ưu thế mình là trẻ con để được mọi người đồng tình và đạt được mục đích.
Sự nhanh nhạy này, không có mấy đứa nhỏ 5 tuổi có thể làm được.
Biết là nó thông minh, nhưng chưa từng