“Anh bỏ tôi ra.
” Lâm Tử Lạp trừng to mắt, hai tay cô chống lên cơ thể đang đè xuống người mình của anh.
“Buông ra à?” Tông Triển Bạch cao giọng nói ra ba chữ này, anh cảm thấy thật buồn cười.
Vốn dĩ anh luôn tức giận vì cô rạch rõ ranh giới với mình, bây giờ chỉ tin tưởng con trai cô trong sạch mà lại nghi ngờ anh.
Anh thật sự rất tức giận.
Lâm Tử Lạp nghiêng đầu đi không dám nhìn anh, cô có thể cảm thấy làn da rắn chắc của anh nóng hơn cơ thể cô đôi chút, cùng với hơi thở đột nhiên gần cô trong gang tấc, vừa quen thuộc lại vừa nhiệt liệt, cô nhắm mắt lại: “Con trai tôi chỉ mới lên năm thôi…”Nhất định nó sẽ không làm như thế đâu.
Cô nghiêng đầu đi, cần cổ thon thả, gân xanh hơi run rẩy, bởi vì căng thẳng mà hơi thở của cô phập phồng, nghe rất giống như âm phù quyến rũ, vốn dĩ Tông Triển Bạch chỉ định hù dọa cô mà thôi nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô, anh chỉ cảm thấy máu trong người mình đang dâng trào.
Anh cúi đầu hôn lên cần cổ của cô.
Cánh môi của anh rất mềm, lại hơi hơi lạnh.
Lâm Tử Lạp dùng sức đẩy anh ra, cô bối rối chẳng biết làm sao:“Anh buông tôi ra đi, anh có biết liêm sỉ là gì không?”“Liêm sỉ? Liêm sỉ của tôi đều bị con trai em làm mất hết rồi, tôi còn cần liêm sỉ nữa hay sao?” Trong lúc nói chuyện, đầu của anh vẫn vùi vào trong hõm vai cô, giọng nói của anh mơ hồ không rõ.
Anh thích mùi hương trên cơ thể của cô, hương vị ấy khiến anh vừa cảm thấy quen thuộc và mê mẩn.
Anh chỉ mong có thể làm cho cơ thể của người phụ nữ này hòa vào trong người mình.
“Em nói xem em có phải là yêu tinh không?” Nếu như không phải thì sao lại khiến anh trở nên không giống với chính mình khi ở trước mặt cô kia chứ?Lâm Tử Lạp không nói tiếng nào, những giọt lệ chảy dài khỏi hốc mắt cô, thấm vào trong vành tóc mai.
Tông Triển Bạch cảm thấy cô nức nở khe khẽ bèn ngẩng đầu lên, nghiêng đầu về phía mình: “Chỉ hôn em có một cái thôi mà tủi thân đến mức này à?”Lông mi của cô run rẩy, cô khẽ mở mắt ra, vệt nước trong mắt còn chưa giấu đi được, giọng nói trở nên khàn khàn: “Trong mắt anh, có phải tôi là một người phụ nữ tùy tiện lên giường với đàn ông không?”Tông Triển Bạch sững sờ: “…Không phải thế.
”“Anh nghĩ như thế đấy, từ trước đến nay anh đều không tôn trọng tôi.
” Những giọt nước mắt mà cô ráng nén lại vẫn tuôn rơi lã chã: “Anh cảm thấy tôi yêu đương, có thai với một người đàn ông vào năm 18 tuổi, tôi là một người phụ nữ không biết kiểm điểm, không biết tự yêu thương mình, tôi không phải là hạng phụ nữ như thế, tôi chỉ bất đắc dĩ mà thôi…”Tông Triển Bạch cảm thấy hoang mang một cách lạ lùng, anh lau đi những giọt nước mắt bên khóe mi của cô, anh thừa nhận đúng là mình đã nghĩ như thế.
Lâm Tử Lạp quay mặt đi, không muốn để anh đụng vào mình nữa.
Bàn tay của anh dừng lại trên lỗ tai cô rồi dần dần trượt xuống dưới, vén những sợi tóc rối của cô ra sau lai: “Tôi không đả động đến những chuyện trước kia của em, em cũng quên hết chuyện trong quá khứ của tôi đi.
”“Anh muốn thế nào?” Lâm Tử Lạp cảm thấy mệt mỏi.
“Tôi nói rồi, muốn em trở lại vị trí ban đầu…”“Còn con của tôi thì sao, anh định trở thành ba dượng của chúng à?” Lâm Tử Lạp ngắt lời anh.
Cô biết Tông Triển Bạch là một người đàn ông vô cùng ngạo mạn.
Chấp nhận việc cô không còn trong sạch đã là giới hạn lớn nhất của anh ta.
Chắc chắn anh ta không tài nào chấp nhận con của cô nổi.
“Anh kiêu ngạo như thế, làm sao có thể chấp nhận được con của người khác gọi mình là ba kia chứ? Anh có thể nuôi con của người khác không? Anh không thể…”“Đừng nói nữa.
” Anh đứng dậy.
Đúng thế, Tông Triển Bạch chỉ muốn Lâm Tử Lạp trở về chứ không hề nghĩ đến việc sắp xếp thế nào cho con của cô ấy.
Lâm Tử Lạp nói đúng, chấp nhận việc cô không còn trong trắng đã là giới hạn của anh rồi.
Anh chưa từng nghĩ đến việc trở thành ba dượng, nuôi con của người khác.
Cũng không muốn làm!Lâm Tử Lạp ngồi dậy, cô sửa sang lại quần áo hỗn loạn rồi ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang quay lưng lại với mình: “Chúng ta ly hôn đi, ai trở về vị trí của người nấy mới là sự lựa chọn chính xác.
”“Em biết cái gì là chính xác sao?” Giọng nói của anh trầm trầm.
Trong lòng vô cùng khó chịu.
Lâm Tử Lạp đứng dậy: “Tôi không biết, nhưng tôi biết rõ trái tim mình, tôi không thích anh, anh cũng không thể chấp nhận những đứa con của tôi, kết thúc ở đây là sựa lựa chọn tốt nhất.
”Câu nói của cô lởn vởn quanh đầu óc của Tông Triển Bạch, tôi biết rất rõ trái tim của mình, tôi không thích anh.
Tôi không thích anh?Ha.
Tôi không thích anh à?Anh quay người lại, túm lấy áo của cô: “Em lặp lại câu nói hồi nãy thêm một lần nữa xem?”Đau.
Cổ của cô đau quá.
Hai chân của cô bị Tông Triển Bạch nhấc lên khỏi mặt đất, nhìn thấy đôi mắt đỏ gay của anh, cô cũng không lùi bước mà gằn lên từng chữ từ cổ họng: “Tôi không thích anh, lẽ nào anh muốn bảo tôi nóidối, lừa gạt anh sao? Chắc chắc