Hôm nay Hà Khiếu Ninh mặc váy liền áo màu hồng cánh sen, đi giày cao gót màu trắng, trên mặt trang điểm tinh xảo, mái tóc uốn lợn sóng vén qua một bên rũ trước ngực.
Hình như cô ta đã sớm nhìn thấy Lâm Tử Lạp nên khoanh tay trước ngực đứng ở cửa nhìn cô.
Lâm Tử Lạp cũng không muốn va chạm với cô ta, không phải cô sợ cô ta mà chỉ không muốn dây dưa nên cô kéo Tạ Na đi qua chỗ khác.
Nhưng Hà Khiếu Ninh không muốn buông tha cho cô.
Nếu không phải vì cô, Tông Triển Bạch sẽ hủy hôn với cô ta sao?Lâm Tử Lạp đi tới, cô ta lập tức chặn đường.
“Cô có bệnh sao?” Cô ta chặn đường mấy lần làm cho Tạ Na nổi giận.
“Cô mới có bệnh!” Hà Khiếu Ninh trừng mắt nhìn tô ta, bởi vì tức giận nên khuôn mặt tinh xảo trở nên nhăn nhó.
“Cô không bệnh thì cô chặn đường chúng tôi làm gì?” Tạ Na cũng trừng mắt với cô ta.
Ai chẳng biết trừng mắt chứ?“Hình như bên kia là cô Hà, còn có cô Lâm.
” Quang Kình lái xe đi ngang qua chỗ này, nhìn thấy bọn họ tranh chấp ở cửa khách sạn thì dừng xe, nói với người đàn ông ngồi phía sau.
Tông Triển Bạch đang xem tài liệu, trên đùi còn đặt mấy phần tài liệu, anh mặc màu áo sơ mi màu trắng, áo khoác mở ra, áo sơmi lỏng lẻo, hai nút áo cao nhất chưa được cài lại, lộ ra cổ thon dài và xương quai xanh như ẩn như hiện, nhìn dáng vẻ có chút gấp gáp, vì thế anh mới xem tài liệu trên xe.
Anh nghe Quang Kình nói thì hạ cửa sổ xe xuống, nhìn về phía bên kia.
Quả nhiên là hai người bọn họ.
Tông Triển Bạch liếc mắt nhìn Hà Khiếu Ninh thì ánh mắt sâu thẳm, anh đóng tài liệu trong tay lại, không định xuống xe, cũng không tiếp tục xem tài liệu.
Quang Kình cẩn thận hỏi một câu: “Anh không đi xuống xem sao?”Tông Triển Bạch ném một ánh mắt lạnh lẽo qua đó, Quang Kình bĩu môi, không cam lòng nhưng vẫn ngậm miệng.
Lâm Tử Lạp kéo tay Tạ Na: “Chúng ta đổi nhà hàng khác.
”“Cô muốn chạy à, không có cửa đâu!” Hà Khiếu Ninh giang hai tay chắn trước mặt Lâm Tử Lạp, Tông Triển Bạch hủy hôn làm cho cô ta vô cùng tức giận.
Sao cô ta có thể dễ dàng buông tha cho kẻ đầu sỏ chứ?Lâm Tử Lạp hoàn toàn lạnh mặt xuống: “Tránh ra!”Hà Khiếu Ninh cười lạnh hai tiếng: “Tránh ra?” Cô ta nói xong thì vẻ mặt dữ tợn nói tiếp: “Lâm Tử Lạp, cô nằm mơ đi, cô huỷ hoại hạnh phúc của tôi, huỷ hoại tương lai của tôi, sao tôi có thể buông tha cho cô chứ? Tôi hận không thể chém cô thành từng mảnh ném cho chó ăn.
”“Sợ là cô ném cho chó thì chó cũng không ăn.
” Tạ Na không nhìn nổi cô ta làm bậy.
Chát!Hà Khiếu Ninh đưa tay tát vào mặt Tạ Na, chỉ vào mũi cô ta: “Cô là cái thá gì, cũng xứng nói chuyện với tôi sao?”Tạ Na bị đánh đến ngây người.
Khuôn mặt đau rát.
Lâm Tử Lạp nắm chặt tay, máu trong người chảy ngược, sức lực tập trung ở tay phải, cô tát vào má trái của Hà Khiếu Ninh một cái.
Chát một tiếng.
Âm thanh này còn vang hơn lúc nãy.
Cô không muốn dây dưa, không có nghĩa cô là quả hồng mềm.
Cô ta đánh Tạ Na cũng chính là đánh cô!Hà Khiếu Ninh mở to mắt, không thể tin được Lâm Tử Lạp cũng dám đánh mình: “Cô dám đánh tôi?”Lâm Tử Lạp nắm chặt tay, vừa rồi cô dùng hết sức lực, đừng nói tay, ngay cả cánh tay cô cũng tê dại, trên mặt cô vô cùng bình tĩnh: “Nước sông không chạm nước giếng, cô đã chọc tôi trước, cô chủ nhà họ Hà thì rất ghê gớm sao? Mọi người cũng là con người, không ai cao quý hơn ai, cô đánh người khác thì chắc chắn phải nhận báo ứng.
”Báo ứng?“Cô mới nhận báo ứng!” Hà Khiếu Ninh giống nhau kẻ điên muốn nhào tới: “Lâm Tử Lạp, tôi muốn giết cô, tôi muốn giết cô——”Sự oán hận trong lòng Hà Khiếu Ninh lập tức dồn lên người Lâm Tử Lạp, không thể ngăn cản được.
Cô ta giống như bị điên.
“Cô có chắc một mình cô có thể đánh hai người chúng tôi hay không?” Lâm Tử Lạp vô cùng bình tĩnh, đứng không nhúc nhích.
Không biết Tạ Na tìm một cây gậy lúc nào, cô ta cầm trong tay như hổ rình mồi nhìn Hà Khiếu Ninh, chỉ cần cô ta dám hành động thì sẽ đập vào đầu cô ta.
Hà Khiếu Ninh dừng chân, từ khi cô ta vào nhà họ Hà thì có ai còn dám chọc cô ta nữa?Mọi người lấy lòng cô ta, ca ngợi cô ta, cô ta phải chịu thiệt thòi như thế bao giờ chứ?Cô ta vô cùng tức giận.
Bởi vì quá mức tức giận nên cơ thể run lên.
“Cô trừng mắt cái gì, không sợ con ngươi rơi ra ngoài sao?” Tạ Na lắc lắc cây gậy, cố ý làm ra tư thế