"Cô muốn tôi trả lời thế nào đây?" Câu nói này của Tần Lộ Khiết, cô ấy hoàn toàn hết cách tiếp lời.
Chẳng lẽ phải nói rằng, xin lỗi, tôi không nên có hôn ước với Tông Triển Bạch, chia rẽ hai người?Thế thì đạo đức giả quá.
Hơn nữa chuyện hôn nhân do hai người mẹ quyết định, bảo cô ấy phải làm sao đây?Tông Triển Bạch híp mắt nhìn cô ấy, đôi chân cất bước, không nhanh không chậm, bầu không khí áp lực vô hình trung tràn ngập, Lâm Tử Lạp bất giác lùi về sau một bước: “Tôi không trêu chọc anh chứ?"Tần Lộ Khiết đi tới ôm lấy cánh tay anh ấy: “Bạch, đừng giận mà, do em không tốt, không nên nói những điều này.
Cô ấy vừa gả vào không lâu, em không nên tới, anh nghỉ ngơi sớm đi, em về trước.
""Ở đây người nên đi không phải là em.
" Tông Triển Bạch nắm lấy tay cô ta đi lên lầu.
Trong lòng Tần Lộ Khiết rất vui mừng, tuy Tông Triển Bạch đã tỏ rõ sẽ ở bên cô ta, nhưng chưa bao giờ có ý muốn về chuyện đó.
Động tác ngày hôm nay của Tông Triển Bạch làm cô ta cực kì vui mừng.
Dẫu sao thì đêm hôm đó không phải cô ta, chỉ khi xảy ra quan hệ thực sự, cô ta mới có thể nắm chắc trái tim của người đàn ông này.
Lâm Tử Lạp không đi lên xem, chỉ yên lặng quay người vào phòng.
Tần Lộ Khiết quay đầu, vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của Lâm Tử Lạp khi vào phòng, mảnh khảnh gầy gò, cô ta chợt phát hiện nó rất giống với bóng lưng của cô gái đêm hôm đó.
Đêm hôm đó, cô ta đã vượt qua sự ghen tị trong lòng, tìm một gái trinh cho Tông Triển Bạch đã là giới hạn lớn nhất của cô ta rồi, cô ta không muốn đi xem đó là loại con gái nào triền miên với Tông Triển Bạch.
Chỉ là khi cô gái rời đi thì vội vàng nhìn thấy bóng dáng gầy gò đó.
Thảo nào cô ta vẫn luôn thấy quái lạ, gặp Lâm Tử Lạp thì có cảm giác quen thuộc.
Thì ra sự quen thuộc này, không phải vô căn cứ mà có.
Vừa nghĩ tới chuyện có thể người phụ nữ đêm đó là Lâm Tử Lạp, trong lòng Tần Lộ Khiết trở nên cực kì hỗn loạn.
Cô ta không thể nào để cho Lâm Tử Lạp ở lại bên cạnh Tông Triển Bạch.
Tiếp xúc trong khoảng cách gần, để khỏi làm cho Tông Triển Bạch phát hiện manh mối.
Dù sao cũng là người phụ nữ từng gần gũi da thịt với anh ấy.
Đi vào phòng rồi Tần Lộ Khiết không màng đến sự thận trọng nữa, ôm lấy vòng eo gầy của Tông Triển Bạch, vùi đầu trong ngực anh ấy, điềm đạm nói: “Bạch, để em trở thành người phụ nữ của anh một lần nữa đi.
"Vừa nói xong cô ta đã hôn lên, vẻ mặt của Tông Triển Bạch khá chăm chú, đối với sự chủ động của Tần Lộ Khiết, anh lại không bị kích thích như một người đàn ông bình thường.
Ngoại trừ đêm hôm đó, anh không hề có chút dục vọng nào với cô ta!Ngay khi đôi môi của Tần Lộ Khiết sắp chạm vào, anh nghiêng đầu, nụ hôn của Tần Lộ Khiết rơi vào khoảng không.
"Thời gian không còn sớm nữa, ngủ sớm một chút.
" Tông Triển Bạch kéo cổ áo không hề chặt, tâm trạng hơi bực bội.
Còn bực bội cái gì thì anh ấy cũng không rõ, bực bội vì mình không có sự kích thích mà một người đàn ông nên có với cô ta, chuyện này khiến anh ấy cảm thấy mình không bình thường.
Tần Lộ Khiết siết nhẹ tay, sắc mặt hơi tủi thân: “Bạch, có phải anh không thích em không! ""Đừng nghĩ lung tung.
" Tông Triển Bạch nén giọng, ôm lấy bả vai cô ta: “Tối nay nghỉ ngơi ở đây.
"Tần Lộ Khiết là phụ nữ, cô ta biết rõ, một người đàn ông không có hứng thú với mình là có ý gì.
Cô ta khôn khéo nằm lên giường, chỉ là vành mắt đỏ hoe, nước mắt đảo quanh mắt nhưng không hề chảy ra.
Rõ ràng là bộ dáng tủi thân thế kia, nhưng lại chịu đựng như thế.
Trong lòng Tông Triển Bạch khẽ nhúc nhích, đêm hôm đó cô cũng chịu đựng như thế, dù cho anh ấy dày vò thế nào cô cũng không hề lên tiếng.
Trong lòng mềm mại hơn, đắp chăn cho cô ta, ngồi bên mép giường: “Đừng nghĩ bậy, đến lúc có danh phận rồi, anh! nhất định sẽ muốn em.
"Tần Lộ Khiết khẽ gật đầu, cô ta ở bên cạnh Tông Triển Bạch đã lâu nên cũng khá hiểu về tính tình của anh, dù không yêu nhưng vì trách nhiệm cưỡng bức, anh nhất định sẽ phụ trách với cô ta.
Tông Triển Bạch cởi áo khoác, đi ra khỏi phòng.
Anh đi xuống lầu, ném áo khoác trong tay lên sofa, sau đó cả người nằm xuống sofa, đôi chân thon dài gác lên bàn uống trà nhỏ, đầu tựa vào lưng ghế sofa, có vẻ hơi mệt mỏi.
Sáng sớm.
Lúc Lâm Tử Lạp đánh răng rửa mặt và mặc đồ xong rồi đi ra, Tông Triển Bạch đang ngồi trước bàn ăn đọc báo kinh tế tài