Từ chương này mình up bản dịch mới với nội dung tương tự chỉ khác tên nhân vật:Lâm Tử Lạp -> Lâm Tân NgônTổng Triển Bạch ->Tông Cảnh HạoLâm Viên Trung - > Lâm Quốc AnTrang Kha Nguyệt -> Trang Tử Khâm---Lâm Quốc An?Sao ông ta lại ở đây?Lâm Tân Ngôn nhanh chóng đẩy cửa xe ra, khi xuống xe thì hình như cô nhớ ra điều gì, cô quay đầu nhìn Tông Cảnh Hạo, “Anh về đi, tôi sợ mẹ tôi nhìn thấy anh lại không vui.
”Tông Cảnh Hạo cũng nhìn thấy người ở phía trước, trước đây là do anh đưa ra yêu cầu ly hôn, Trang Tử Khâm không thích anh cũng là chuyện có thể hiểu được.
Hơn nữa lúc này Lâm Quốc An cũng có mặt, anh xuất hiện thì không hợp lý cho lắm.
Anh khẽ ừm một tiếng, anh mắt anh rơi vào trêи người cô bé trong lòng Trang Tử Khâm, mái tóc đen tết thành hai bên, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn, lông mày cong cong, một đôi mắt xinh đẹp, giống như một búp được điêu khắc tinh xảo, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
Anh mắt anh chuyển sang nhìn Lâm Tân Ngôn, tay anh bất giác nắm chặt vô lăng.
Không thể không thừa nhận, cô sinh ra hai đứa con thật thích.
Con trai thì thông minh, con gái thì lại đáng yêu như vậy.
Tông Cảnh Hạo, “Mệnh của cô cũng không quá kém.
” Tuy bị bố bỏ rơi, nhưng vẫn còn có mẹ, bây giờ còn có hai đứa con đáng yêu.
“Cái gì?” Lâm Tân Ngôn ngỡ ngàng nhìn anh.
Không hiểu được câu nói đột nhiên này của anh.
Tông Cảnh Hạo đưa tay ra vuốt sợi tóc ở chỗ đuôi mắt cô rồi vén nó ra sau tai, “Không có gì cả, đi đi.
”Lâm Tân Ngôn ngớ người một lúc, sau đó gật đầu, “Tôi đi đây.
”Cô đóng cửa xe lại rồi mau chóng đi về phía Trang Tử Khâm, cô kéo Lâm Quốc An đang quấn lấy bà ra rồi đứng chắn trước mặt bà, “Ông đến làm cái gì?”“Ngôn Ngôn—” Lâm Quốc An nhìn thấy con gái thì hai tay ở hai bên người của ông ta liền thu lại, “Bố sai rồi.
”6 năm trước công ty xảy ra chuyện, Lâm Vũ Hàm ôm tiền chạy trốn, Thẩm Tú Tình vì gây thương tích cho người khác nên bây giờ vẫn còn đang trong tù.
Khi ông ta gặp khó khăn thì chính đứa con gái vẫn luôn bị ông khinh thường này đã giúp ông.
Đối với những sai lầm ngày trước thì Lâm Tân Ngôn đã không muốn truy cứu nữa, cô không bình tĩnh được, “Về sau đừng đến tìm chúng tôi nữa.
”Nói xong cô liền bế con trai lên, trong lòng Trang Tử Khâm đang ôm Lâm Nhụy Hi.
Lâm Quốc An đuổi theo, “Ngôn Ngôn.
”“Nếu ông còn tiếp tục quấy rầy chúng tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát đấy?” Lâm Tân Ngôn đanh mặt lại.
Lâm Quốc An nhìn thấy Lâm Hi Thần trong lòng cô, thì mắt ông ta có chút đỏ, “Đây là con của con sao?”“Đúng vậy.
” Lâm Tân Ngôn mất bình tĩnh nói.
“Nhìn rất đẹp trai và giống con.
” Lâm Quốc An lần lựa mãi, “Bố không có ý gì khác, chỉ là hôm nay nhìn thấy mẹ con—-”Ông ta nói xong liền nhìn Trang Tử Khâm một cái, “Bố mới biết biết hai người trở về nước rồi, hai người cần gì thì có thể tìm bố bất cứ lúc nào.
”Ông ta từ trong túi lấy ra một tấm danh thϊế͙pđưa cho Lâm Tân Ngôn.
Lâm Tân Ngôn không nhận.
Lâm Quốc An tỏ ra rất khó xử, “Con hãy xem bố như một người bạn vậy, ngộ nhỡ có việc gì cần đến bố thì sao?”Lâm Tân Ngôn nhìn ông ta.
Mấy năm nay ông ta đã già đi rất nhiều, đôi làn tóc mai đã có tóc bạc, năm đó cô đột nhiên rời đi, cũng không biết ông ta vượt quá khó khăn lúc đó như thế nào.
Lâm Tân Ngôn đưa tay nhận lấy.
Lâm Quốc An cười, ông ta liền lùi sang một bên nhường đường cho Lâm Tân Ngôn.
Hành động của ông ta lộ ra sự hèn mọn như vậy, giống như là một đứa trẻ làm sai chuyện gì đó, ông ta cẩn thận từng li từng tí một chỉ muốn cứu vãn lại nó.
Nếu như không có một chút cảm giác nào thì là nói dối.
Đây là bố của cô, là bố ruột của cô.
Trong người cô đang chảy dòng máu giống hệt ông ta.
“Giả bộ.
” Trang Tử Khâm kéo Lâm Tân Ngôn một cái, “Đi thôi, đừng bị ông ta lừa.
”Trang Tử Khâm đối với Lâm Quốc An chỉ có hận.
Tuyệt đối không thể tha thứ cho ông ta.
Lâm Tân Ngôn mang theo sự buồn phiền quay người đi theo Trang Tử Khâm trở về.
Vào trong toà nhà, Lâm Tân Ngôn hỏi, “Sao mẹ lại gặp ông ta vậy?”Trang Tử Khâm, “Mẹ dẫn hai đứa nhỏ đến nhà hàng Hải Dương, khi đứng đợi xe ở bên đường thì gặp ông ta, ông ta cứ quấn lấy mẹ để nói chuyện, hỏi hai đứa nhỏ này có phải con của con không.
Mẹ không muốn để ý đến ông ta bắt xe về nhà, không ngờ rằng ông ta lại đi theo.
” Khi Trang Tử Khâm nhắc đến Lâm Quốc An thì trêи mặt bà không nở một chút nụ cười nào mà chỉ có sự hận thù.
Lâm Tân Ngôn biết Trang Tử Khâm hận Lâm Quốc An sâu như thế nào, không cô khuyên nhủ bà, bởi vì cô cũng có vướng mắc trong lòng.
Mấy năm nay, bên cạnh cô có con,