Nam Mẫn cười khẩu một tiếng, nói với Cố Hoành: “Vậy vẫn chọn nhà hàng Thực Vị đi, kêu Tiểu Đinh tùy tiện xào nấu hai món là được.
Ngoài ra, anh đi chuẩn bị một tấm chi phiếu năm triệu từ tài khoản cá nhân của tôi”.
Cố Hoành lần lượt viết xuống những dặn dò của cô, tràn đầy nghi hoặc hỏi: “Cô đưa chi phiếu cho anh ta, anh ta sẽ nhận lấy chứ?”
“Đưa hay không là việc của tôi, nhận hay từ chối là chuyện của anh ta”.
Nam Mẫn suy nghĩ một chút, ánh mắt rơi xuống bức tranh trên tường, lẩm bẩm: “Nếu anh ta không muốn tiền, tôi lại không muốn nợ anh ta, chỉ có thể dùng vật đổi vật thôi”.
Cố Hoành hướng theo ánh mắt của cô nhìn lên bức tranh phong cảnh ‘Định Phong Ba’, kinh ngạc không thôi.
“Cô muốn tặng bức tranh này cho anh ấy? Bức tranh này không phải là tác phẩm tâm đắc do cô đích thân vẽ sao.
Lúc trước có người hỏi mua nó với giá mười triệu nhưng cô không bán mà”.
Nam Mẫn thờ ơ đáp: “Tác phẩm tâm đắc cái gì, chỉ là một bức tranh thuở nhỏ tiện tay vẽ ra thôi, cũng chỉ có bố tôi coi nó như bảo vật.
Đáng tiếc là đôi tay này của tôi hiện giờ cũng không có cách nào đánh tráo thật giả nữa rồi”.
Cô thở dài một cái khó phát hiện ra, ngược lại cũng không có quá nhiều hối tiếc, dù sao nếu đặt lên bàn cân thì cô càng hứng thú với chạm khắc, nghề thủ công tổ truyền hơn là ngụy tạo.
……
Phòng số 70 Thủy Vân Gian.
Dụ Lâm Hải gần như cả ngày không rời khỏi phòng, sau khi tổ chức hai hội nghị online, thời gian còn lại đều ngồi trước máy tính, rèn luyện lại kỹ năng máy tính của mình.
Phó Vực nhìn người anh em ‘quay lại nghề cũ’ của mình mà bất lực: “Trình độ đã tụt hậu bao nhiêu năm rồi cậu thực sự còn muốn tìm lại nó sao? Rốt cuộc cậu đang muốn kiểm tra cái gì, tôi giúp cậu tra là được”.
“Không cần”.
Dụ Lâm Hải từ chối thẳng thừng: “Cầu người còn không bằng tự cầu chính mình, thứ tôi muốn tra chưa chắc cậu đã tìm được”.
Phó Vực bị xem thường trái tim tan nát một mảnh.
Thấy thời gian không sai biệt lắm Dụ Lâm Hải mới tắt máy tính rồi thay quần áo, anh còn nghiêm chỉnh thắt thêm cà vạt và đeo cài áo nhưng lại cảm thấy không hài lòng liền đổi sang một cặp khác, xem ra vô cùng coi trọng buổi hẹn này.
Phó Vực khoanh tay dựa vào một bên, líu lưỡi không nói nên lời: “Được rồi, được rồi, đủ đẹp trai rồi, người không biết còn nghĩ rằng cậu sắp đi xem mắt đó”.
Trong lòng Dụ Lâm Hải thầm phản bác, nếu là xem mắt tôi mới không cần cố tình ăn mặc như vậy.
Một giây tiếp theo Phó Vực lại tự hỏi: “Không đúng, nếu như là xem mắt, cậu sẽ không cư xử nghiêm túc như vậy, tôi thực sự không dám tin tưởng mà, tôi không nghe nhầm đó chứ, Nam Mẫn thực sự muốn mời cậu dùng cơm sao?”
“Sao nào?”, Dụ Lâm Hải nhướng mày liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Cậu có ý kiến?”
“Không có ý kiến nhưng ngược lại có một đề xuất”.
Phó Vực bước tới giúp anh ta chọn ra một chiếc cà vạt: “Cậu cả ngày đeo kiểu màu sắc xám xịt này giống như cán bộ già vậy, đổi cái này đi, trông có sức sống hơn”.
Dụ Lâm Hải nhìn cà vạt màu đỏ kia mà nghi hoặc hỏi: “Cậu chắc chứ?”
“Nghe tôi không sai đâu”.
Phó Vực dứt khoát thắt lên cho anh ta, nói oang oang: “Loại chuyện này tôi có nhiều kinh nghiệm hơn cậu, tối nay các cậu định dùng bữa ở đâu? Là do Nam Mẫn đích thân làm sao? Tôi có thể đi theo ăn chực một bữa không?”
Dụ Lâm Hải không suy nghĩ mà từ chối: “Không thể”.
“…”,