“Bị thương thành dáng vẻ này, cho dù con không suy nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho mẹ nhỏ con chứ, người ta còn tưởng rằng cô ấy đối xử với con không tốt, con bảo cô ấy làm người thế nào đây?”
Nam Lâm vết thương chồng chất nằm trên giường bệnh, nhìn bố vẫn luôn bảo vệ người vợ mới kia, cô ấy chỉ cảm thấy trái tim lạnh buốt như rơi xuống đáy vực.
Vết thương khắp người không bằng cơn đau trong lòng.
Đây chính là bố cô ấy.
Mà sau đó, thái độ Hà Hân đối với Nam Lâm có thể nói là càng tệ hại hơn, có lúc ở ngay trước mặt Nam Ninh Trúc trực tiếp cho Nam Lâm một cái bạt tai, mà Nam Ninh Trúc lại cảm thấy loại dạy dỗ này là chuyện đương nhiên.
Cô ấy bị Hà Hân giam lỏng trong nhà, khó khăn lắm mới cầm cự đến lúc tựu trường, không ngờ Hà Hân ngay cả học cũng không cho cô ấy đi, xé bỏ giấy thông báo trúng tuyển của cô ấy.
Nếu không phải cô ấy trăm ngàn cay đắng chạy trốn khỏi căn nhà đó, đồng thời nghĩ cách xin bù giấy báo trúng tuyển đại học, e rằng bây giờ cô ấy đã chết trong tay Hà Hân từ lâu rồi.
Mấy năm đại học, cô ấy sống không hề dễ dàng.
Nam Ninh Trúc bởi vì sự “bỏ nhà ra đi” của cô ấy mà không chịu chi trả tiền học phí, Nam Lâm chỉ có thể dựa vào vừa học vừa làm, nỗ lực hoàn thành việc học, khó khăn lắm mới đi đến bước bây giờ.
Nghe Nam Lâm kể lại cảnh ngộ mấy năm nay của mình, rất nhiều nhân viên trong khu văn phòng đều đỏ vành mắt, có người còn rơi lệ.
“Thật quá đáng, một đứa trẻ có thể uy hiếp gì cô chứ, sao cô có thể đến mức thâm độc như vậy? Dù sao cô cũng là người làm mẹ, cô không sợ báo ứng rơi vào người con trai của mình sao?”
Dì Bảo Khiết không nghe nổi nữa, đặt mình trong hoàn cảnh người khác, bà ấy cảm thấy mẹ kế ác độc nên bị đày xuống địa ngục, suốt đời không được siêu sinh!
“Đúng vậy, con mình là con, con người khác không phải là con sao? Cô cũng có ác độc rồi!”
“Có người trông thì xinh đẹp, nhưng lòng dạ sớm đã tối đen rồi! Nhưng cũng không thể tối đến như vậy chứ, quả thật nghe rợn cả người!”
“Mặt đẹp gì chứ? Cô vừa rồi không nghe giám đốc quản lý Ngải nói sao, người ta vốn là ở bên ngoài, dựa vào phẫu thuật thẩm mỹ mới lên chức, cô nói xem khuôn mặt này sao lại nhìn giả tạo như vậy chứ”.
“Trước đó tôi có nghe một người bạn ở Lĩnh Nam nói rằng, năm đó Hà Hân cũng mang danh tiếng khá tốt, tên là ‘Hà bảo bảo’, biệt danh ‘nhất thống phòng’”.
“Cái gì mà ‘nhất thống phòng’?”
“Ý là cứ thọc vào là có thể đổi một phòng”.
“Phì… có bản lĩnh như vậy hả, thế sao không tiếp tục lăn lộn ở Lĩnh Nam đi, chạy đến thành phố Nam làm gì, ô nhiễm không khí mát mẻ của chúng ta”.
“Còn tại sao nữa, danh tiếng xấu, bị nhà tài trợ đuổi ra ngoài, không lăn lộn nổi nữa nên mới chạy đến một nơi xa lạ thay hình đổi dạng, tìm một người đàng hoàng để bám víu”.
Từng lời giễu cợt liên tục bay vào tai Hà Hân, chuyện bao nhiều năm nay chưa từng bị người ta nhắc đến, cô ta cũng sắp quên rồi, không ngờ tới đây lại bị