Nam Mẫn ngủ một giấc tới sáng, mở mắt ra đầu đau kinh khủng, giống như bị voi dùng chân hung hăng giày xéo.
“Tỉnh rồi?”
Bạch Thất đúng lúc xuất hiện ở đầu giường, đưa cho cô một ly sữa: “Uống ly sữa cho thoải mái”.
Nam Mẫn cau mày nhận lấy sữa, giọng nói hơi khàn khàn: “Sao em lại ở chỗ anh?”
“Còn nói nữa, em say quắc cần câu, đã khuya nên không để em về nữa”.
Bạch Thất đang ăn sáng ở trên bàn, nhìn em gái bóp mũi đổ sữa vào miệng giống như uống thuốc, buồn cười nhìn cô: “Từ nhỏ đến lớn đều không thích uống sữa, mỗi lần uống sữa cứ như uống thuốc độc vậy”.
Nam Mẫn uống sữa xong vội vàng súc miệng bằng nước, dạ dày quả nhiên thoải mái hơn rất nhiều, nhìn chiếc váy nhăn nhúm trên người, cầm điện thoại di động gửi một tin nhắn cho trợ lý, sau đó nhấc chân đi vào phòng tắm: “Em đi tắm”.
“Em còn nhớ chuyện xảy ra tối qua không?”, Bạch Thất bình tĩnh hỏi sau lưng cô.
Nam Mẫn dừng lại, quay đầu lại, cố gắng nhớ lại: “Hình như em nhảy múa, sau đó suýt bị sàm sỡ, em đã ném ngã anh ta, còn đánh anh ta một quyền, phải không?”
“Ừm, sau đó thì sao?”
Sau đó…không nhớ nữa.
Dừng lại ở đoạn đó.
Bạch Thất nhấp một ngụm cà phê, trừng em gái: “Em nôn lên người ta trong thang máy”.
“Ồ”, Nam Mẫn không chút áy náy: “Xem như anh ta xui xẻo”.
Tiến thêm hai bước, Nam Mẫn đột nhiên cảm giác được có gì đó không đúng, dừng bước quay đầu lại: “Anh ta không phải là nhân vật lớn gì đó chứ?”
Bạch Thất lấy khăn ăn lau khóe miệng: “Cũng tạm, Phó Vực, cậu chủ nhà họ Phó ở thành phố Dung”.
“Nhà họ Phó ở thành phố Dung? Là gia tộc xã hội đen trong truyền thuyết đó?”, Nam Mẫn nhíu mày.
Bạch Thất: “Chúc mừng em, trả lời đúng rồi”.
Nam Mẫn lại cau mày, sau đó xua xua tay nói: “Mặc kệ anh ta, ai bảo anh ta trêu ghẹo em chứ, nếu không ổn thì tìm anh hai giúp giải quyết”.
Đen ăn đen, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu.
Bạch Thất nhìn dáng vẻ tiêu sái bước vào phòng tắm của cô em gái, hết cách với cô em gái xưa nay luôn gây chuyện lại to gan, hình như có cảm giác lại trở về lúc nhỏ cô mặc sức gây họa còn bọn họ đi sau cô dọn dẹp hậu quả.
Cảm giác này cũng khá tốt.
…
Nam Mẫn tắm nước nóng, cả người cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, vừa ra khỏi phòng tắm các trợ lý cũng tới.
Hai cô trợ lý đời sống xách túi lớn nhỏ tới, bày quần áo, giày dép, trang sức, túi xách trước mặt cô, chờ boss chọn.
Nam Mẫn ngồi xếp bằng trên sofa uống cà phê, để chuyên gia trang điểm xử lý tóc, giống như bàn chuyện quốc gia đại sự: “Cái này, cái này, cái này”.
Thay quần áo xong bước ra khỏi phòng, Nam Mẫn không vào thang máy, mà rẽ vào khúc ngoặt đến căn phòng số 77, lịch sự gõ cửa: “Cốc, cốc cốc”.
Cánh cửa từ bên trong mở ra, lộ ra khuôn mặt ủ rũ còn chưa tỉnh ngủ, người đàn ông khá đẹp trai, trên người chỉ mặc chiếc quần đùi, thân hình khỏe đẹp không chút mỡ thừa, vừa nhìn đã biết thường xuyên tập thể hình.
Nam Mẫn khẽ liếc nhìn, nhưng không tỏ ra hứng thú, dù sao ba năm qua cô đã nhìn thấy thân hình như này quá nhiều lần, là chuyện thường ngày.
Phó Vực bị quấy rầy giấc ngủ rất khó chịu, nhưng nhìn thấy khuôn mặt của người phụ nữ, lại tỉnh táo thêm ba phần, ngước đôi mắt đào hoa đầy gỉ mắt: “Đây chẳng phải là mèo hoang nhỏ tối qua sao? Sáng sớm thế này, tôi