Nhưng ngẫm lại, hình như lúc nãy anh cứu cô nên mới ôm cô… Người ta thấy việc nghĩa hăng hái làm như thế, lẽ ra nên được tuyên dương khen thưởng, chứ không phải là một cái tát đâu nhỉ?
Bấy giờ, nội tâm cô đang cực kỳ phong phú, nhưng Dụ Lâm Hải lại không suy nghĩ được nhiều như vậy, sau khi xấu hổ không còn, anh nhanh chóng lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, há miệng hỏi: “Tại sao lại bất cẩn như thế, hành lang này là nơi có thể tùy tiện đứng như vậy hả, nhỡ đâu bị đè trúng thì phải làm sao?”
Giọng anh vừa lạnh lùng lại hờ hững, không thể nhận ra sự quan tâm nào, chỉ có trách cứ.
Từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai dám mắng cô như thế, Nam Mẫn lại dỗi ngược trở về: “Này anh, nếu không phải anh nhào tới thì lúc nãy tôi đã né được rồi.
Thật lòng cảm ơn anh đã “thấy việc nghĩa hăng hái làm”, nhưng mà không phải cô gái nào cũng yếu ớt chẳng thể làm gì được như bạch nguyệt quang của lòng anh, lúc nào cũng cần đàn ông bảo vệ”.
Dụ Lâm Hải nhíu mày.
Anh vẫn không quen vẻ mặt nghiêm túc cùng với những lời nói sắc bén đó của cô, lanh mồm lanh miệng quá thể.
Trong ấn tượng của anh, cô luôn khúm núm, ngoan ngoãn dễ bảo, dù tính tình anh không tốt, thường khó chịu với cô, nổi cáu với cô, thì cô gái đó vẫn ngoan ngoãn sợ hãi cúi đầu, trông có vẻ rất dễ bắt nạt, như thể không biết giận là gì vậy.
Nhưng người con gái trước mặt anh làm gì có chuyện không biết giận, thậm chí còn nóng tính hơn cả anh, trông có vẻ còn hung dữ hơn anh nhiều.
“Bạch nguyệt quang? Cô nói ai? Trác Huyên?”
Dụ Lâm Hải hỏi liền ba câu, trực tiếp đẩy cảm xúc của Nam Mẫn xuống vực sâu.
Nhìn xem, dù Trác Huyên lừa anh, dù cô ta khiến anh mất hết thể diện trong hôn lễ, dù cô ta đã từ mảnh giấy trắng thành tờ báo nhàu nát, thì trong lòng Dụ Lâm Hải, Trác Huyên vẫn là người chiếm vị trí lớn nhất.
Nam Mẫn chẳng muốn nói với Dụ Lâm Hải thêm một câu nào, dù sao cũng không còn gì để nói, cô lạnh lùng nhếch môi, chỉnh lại mái tóc hơi rối rồi rời khỏi hậu trường.
Cô không thể chịu được việc ở cùng một không gian với anh, cô sợ mình sẽ làm gì đó mất mặt, cũng sợ mình sẽ không kiềm chế được.
Yêu và hận của con người là thứ đáng sợ nhất, cô thà để bản thân mình không yêu anh, cũng không muốn trở thành người con gái đáng thương đó.
Dụ Lâm Hải thấy Nam Mẫn chẳng nói chẳng rằng bỏ đi, khi đi sắc mặt còn vô cùng khó coi thì không biết bản thân đã nói gì sai, nên lại đuổi theo, nhưng hội trường đã không còn bóng dáng Nam Mẫn.
Anh nhíu mày thật chặt, câu cần hỏi thì lại chưa kịp hỏi.
…
Nam Mẫn đi tới nơi mà ánh đèn không thể chiếu tới, tiện tay lấy một ly rượu vang từ phục vụ, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Chất lỏng lạnh lẽo trôi qua cổ họng, giúp con tim nóng rực, nhảy nhót kia trở nên bình tĩnh lại.
Còn một khoảng thời gian ngắn nữa bữa tiệc mới bắt đầu, từ trước đến nay Nam Mẫn không phải là người giỏi xã giao, cô bèn tìm một chỗ ngồi trong