Nhưng cô không hối hận, ít nhất Dụ Lâm Hải khiến cô biết hương vị yêu một người là thế nào.
Dụ Lâm Hải nghe thấy hai chữ “đã từng”, trong lòng nổi lên cảm xúc vô cùng khó hiểu, miệng đột nhiên đắng ngắt.
Anh mím đôi môi mỏng: “Vậy tại sao cô phải lừa tôi? Tại sao cố ý che giấu thân phận?”
“Bởi vì tôi là cô cả nhà họ Nam”.
Nam Mẫn thản nhiên nói: “Những việc khác thì không nói, chỉ nói riêng quan hệ cạnh tranh giữa Dụ thị và Nam thị, lúc đó bố mẹ tôi vừa qua đời không lâu, gia đình tôi lại xảy ra chuyện, che giấu thân phận là lựa chọn tốt nhất với tôi”.
Dụ Lâm Hải nghẹn họng: “Tôi nghe nói năm đó bố mẹ cô đến thành phồ Bắc là đi giúp cô bàn chuyện hôn nhân?”
“Đúng thế”.
Đã nói đến đây rồi thì không còn gì phải giấu nữa, Nam Mẫn nói: “Họ biết tôi thích anh, không khuyên được tôi, kể cả quan hệ hai nhà chúng ta như vậy, họ cũng muốn cho tôi toại nguyện”.
Cô khẽ nhói lòng: “Có lúc tôi nghĩ, nếu không có tình yêu đơn phương của tôi, nếu bố mẹ không đến thành phố Bắc vì tôi, thì liệu tất cả chuyện sau đó sẽ không xảy ra không?”
Dụ Lâm Hải nhìn khuôn mặt bỗng tái nhợt của Nam Mẫn, nổi lên thương xót: “Nam Mẫn…”
“Tôi không sao”.
Nam Mẫn cố xoa dịu nỗi đau bỗng dâng lên trong lòng: “Anh không cần an ủi tôi, thích anh là chuyện của tôi, không liên quan đến anh.
Tôi cũng nói rồi, là đã từng”.
Cô nhìn thẳng ánh mắt của anh, nói rõ ràng với anh: “Dụ Lâm Hải, tôi nợ anh, cũng trả cho anh rồi.
Rất may mắn, tôi đã không còn yêu anh nữa”.
Khi Nam Mẫn mặt không cảm xúc nói rõ từng câu từng chữ với anh rằng cô đã không còn yêu anh nữa, Dụ Lâm Hải cảm thấy khoảnh khắc đó, trái tim như ngừng đập theo.
Thì ra thất vọng, đau lòng là cảm giác thế này.
Không phải anh chưa từng bị người khác bỏ.
Ban đầu khi Trác Huyên đề nghị chia tay với anh, anh nổi giận, anh cảm thấy cô ta không tin tưởng anh, không tin anh có thể bảo vệ cô ta.
Lúc đó, anh cho rằng quả nhiên tình cảm không vượt qua được thử thách của hiện thực, cũng hoàn toàn đóng cửa trái tim mình.
Khi Nam Mẫn xuất hiện bên cạnh anh, là mấy năm anh yếu nhất, tính khí nóng nảy xấu xa nhất, thậm chí anh cũng chưa từng cười với cô, nói một câu tốt đẹp với cô.
Bây giờ nghĩ lại, nếu không phải phần tình cảm “thích” đó chống đỡ cô, làm sao cô có thể vượt qua lâu như vậy bên cạnh anh?
“Xin lỗi”, Dụ Lâm Hải nói lời xin lỗi cô lần nữa: “Là tôi đã phá hỏng mọi thứ”.
Nam Mẫn cười thản nhiên, nụ cười không đến đáy mắt: “Anh chỉ là không thích tôi thôi, làm sai chuyện gì chứ?”
Dụ Lâm Hải: “Tôi…”
“Được rồi”.
Nam Mẫn không để anh nói tiếp, cô không có thói quen được người khác thông cảm.
“Anh không cần thương hại tôi.
Trước đây tôi không muốn nói với anh những điều này là vì cảm thấy đã ly hôn rồi, chuyện đã qua thì không cần thiết nhắc đến.
Bây giờ nói với anh là vì Phó Vực có cái miệng đê tiện, nói hết với anh những điều không nên nói, thà rằng tự tôi nói rõ với anh còn hơn để người khác thêm mắm thêm muối nói những việc không căn cứ, cũng để anh yên tâm, không cần cố chấp tìm câu trả lời cho vấn đề này nữa”.
Dụ Lâm Hải gật đầu: “Cô có thể nói với