Tô Thanh Dương cũng không ngờ, Chu Mộng Chỉ sau khi bị bắt nạt lại dám đi mách lại với cấp trên thế này, mà lại còn ngay lúc đang họp nữa!
“Tô tổng, chuyện này không phải như Chu Mộng Chỉ vừa nói đâu.” Dương Thanh Lộ vội vàng đứng lên giải thích, “Theo tôi được biết thì trình độ thiết kế thời trang của Chu Mộng Chỉ thật sự rất có hạn, tôi có lòng tốt, muốn giúp cô ấy một chút, nhưng Chu Mộng Chỉ không những không biết ơn mà thái độ lại còn rất khó chịu, chúng tôi trong lúc đôi co không cẩn thận đã làm rách bản thảo của cô ấy!”
Dương Thanh Lộ nói xong liền cúi đầu, vẻ mặt rất áy náy: “Tô tổng, tôi thật sự không phải cố ý, lần sau tôi nhất định sẽ không lo chuyện bao đồng như vậy nữa.”
Dương Thanh Lộ là người nhiều kinh nghiệm nhất trong số những người ở đây, thế nên việc đối phó với người như Chu Mộng Chỉ mà nói với cô chỉ là chuyện cỏn con, Chu Mộng Chỉ này không biết điều mà đi mách lẻo như vậy, cô nhất định sẽ cho cô ta một bài học nhớ đời!
Dương Thanh Lộ lạnh lùng hừ trong bụng, sau đó nhìn Chu Mộng Chỉ bằng vẻ mặt tỏ ra thành khẩn: “Chu Mộng Chỉ, tôi bất cẩn làm hỏng bản thảo của cô, thật sự xin lỗi, nhưng cô cũng phải hiểu, cô là một thành viên của nhóm dự án, cho dù có vì nguyên nhân khách quan nào đó mà làm hỏng bản thảo thì cũng phải mau chóng nghĩ cách sửa lại bản thảo hoặc vẽ bản thảo mới cho cuộc họp, chứ không phải vào lúc quan trọng thế này lại làm lỡ thời gian của Tô tổng bằng cách nói ra mấy chuyện vụn vặt không đâu như vậy.”
“Cô…” Khuôn mặt Chu Mộng Chỉ hơi tái đi, cô ta trừng mắt nhìn Dương Thanh Lộ, không ngờ rằng cô không những không nhận lỗi mà ngược lại còn trách móc cô ta!
“Còn nữa…” Dương Thanh Lộ ngắt lời Chu Mộng Chỉ, nói tiếp, “Bây giờ tất cả thành viên trong nhóm hầu như đều đưa bản thảo của mình ra rồi, chỉ có một mình cô không có, như vậy không phải không tôn trọng mọi người sao? Bây giờ cô vừa làm việc thiếu tích cực, không tôn trọng Tô tổng, lại không tôn trọng các thành viên trong nhóm thiết kế, còn lãng phí thời gian quý giá của mọi người, quả thực là… ôi…”
Dương Thanh Lộ nói xong lại nhìn sang Tô Thanh Dương khuyên nhủ: “Tô tổng, Chu Mộng Chỉ có thể do lần đầu tham gia một dự án lớn thế này nên có nhiều quy tắc chưa hiểu. Chuyện ngày hôm nay cũng là lỗi tại tôi, muốn giúp người nhưng lại làm hỏng chuyện, lần sau tôi nhất định sẽ tìm cách khác để giúp Chu Mộng Chỉ, không để cô ấy vì chuyện riêng của mình mà làm lỡ tiến độ của mọi người!”
Câu nói này của Dương Thanh Lộ khiến Chu Mộng Chỉ ngay lập tức cảm thấy giận run người, rõ ràng là Dương Thanh Lộ kiếm chuyện với mình trước mà, sao bây giờ lại biến thành người tốt, còn mình thì lại biến thành kẻ tội đồ không hiểu chuyện rồi?
Chu Mộng Chỉ nghiến rawng ken két, trong lòng phẫn nộ, còn nhớ khi học đại học, cô ta là người thông minh nhất trong chúng bạn, hoàn toàn có khả năng nói một câu đổi trắng thay đen!
Nhưng từ khi lấy Cố Thiên Tuấn, Chu Mộng Chỉ cả ngày chỉ biết ăn rồi ngủ ngủ rồi chơi, chẳng ai dám động đến cô ta nữa, đến mức bây giờ một nhân viên nhỏ nhoi như Dương Thanh Lộ cũng đủ khả năng xoay cô ta trong lòng bàn tay như vậy!
Chu Mộng Chỉ không cam tâm, dù sao cho dù Dương Thanh Lộ có nói thế nào thì cô ta cũng không sợ, bởi cô ta là phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị, tuyệt đối không thể chịu thiệt như thế này được!
Chu Mộng Chỉ căm phẫn trừng mắt nhìn Dương Thanh Lộ rồi lại quay sang nhìn Tô Thanh Dương, giống như đang muốn nói với anh rằng: Họ không biết thân phận của tôi đã đành, nhưng lẽ nào Tô Thanh Dương anh không biết sao?
Cho dù mình có gây chuyện thì đã sao? Mình vẫn là phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị, Tô Thanh Dương làm gì được mình chứ? Ngược lại nếu hôm nay Tô Thanh Dương mà không xử lí Dương Thanh Lộ thì sau này Tô Thị đừng hòng làm kinh doanh nữa!
Tô Thanh Dương lẳng lặng nhìn ánh mắt uy hiếp của Chu Mộng Chỉ, nhưng không nói gì cả.
Anh đương nhiên biết Chu Mộng Chỉ là phu nhân tổng tài tập đoàn Cố Thị, nhưng anh cũng biết Chu Mộng Chỉ năm xưa chính là người đã cùng Cố Thiên Tuấn làm tổn thương An Điềm!
Năm xưa An Điềm chắc chắn đã bị Chu Mộng Chỉ ức hiếp rất nhiều, bây giờ Chu Mộng Chỉ bị Dương Thanh Lộ trả thù lại thế này cũng đáng kiếp lắm.
Hơn nưa, việc Chu Mộng Chỉ thường đi trễ về sớm, làm việc lười biếng, Tô Thanh Dương cũng có nghe nói rồi, nếu bây giờ trước mặt mọi người anh lại
bênh vực Chu Mộng Chỉ thì chắc chắn sẽ khiến các thành viên trong nhóm cảm thấy bất mãn!
Về tình về lí, Tô Thanh Dương đều không muốn đứng về phía Chu Mộng Chỉ.
Trong lúc Tô Thanh Dương đang suy nghĩ xem nên nói gì thì Trương Hiển Hy vốn luôn lạnh lùng bàng quan chợt cất tiếng nói.
“Nếu Chu Mộng Chỉ không có bản thảo thì để cho đồng nghiệp khác trình bày đi. Thời gian của mọi người đều rất quý giá, đừng lãng phí vào chuyện nhỏ nhặt này.”
Giọng của Trương Hiển Hy rất bình thản, không hề nói lớn, nhưng tất cả mọi người nghe thấy đều đồng ý.
Thứ nhất, Trương Hiển Hy là bậc thầy trong giới thiết kế, luôn nhận được thái độ kính trọng của các thành viên trong nhóm thiết kế, anh chỉ cần mở miệng thì tất cả các thành viên cho dù giỏi đến đâu, kể cả Dương Thanh Lộ, cũng đều không dám cãi lại.
Thứ hai, Trương Hiển Hy lại có mối giao tình rất tốt với Cố Thiên Tuấn, đến ngay cả Chu Mộng Chỉ cũng e dè, bây giờ Trương Hiển Hy đã lên tiếng, Chu Mộng Chỉ cho dù là phu nhân tập đoàn Cố Thị thì cũng phải nể mặt anh vài phần, hơn nữa, nếu Chu Mộng Chỉ cứ tiếp tục gây chuyện thì Trương Hiển Hy sẽ báo lại việc này với Cố Thiên Tuấn, lúc đó cô ta sẽ khó mà giải thích được.
“Mọi người đều là đồng nghiệp, không nhất thiết phải so đo như vậy.”
“Phải đấy, việc này cứ nói chuyện riêng với nhau là được.”
“Cứ họp đi đã, dù gì Tô tổng cũng rất bận mà.”
Các thành viên trong phòng họp đều lên tiếng khuyên nhủ.
Nhờ vậy mà vấn đề nan giải của Tô Thanh Dương đã được giải quyết, anh thuận theo câu nói của Trương Hiển Hy mà nói tiếp: “Được, vậy chuyện này đợi họp xong rồi hẵng tính. Bây giờ mời người tiếp theo trình bày bản thảo của mình.”
Đồng nghiệp ngồi cạnh Chu Mộng Chỉ lật đật rút bản thảo của mình ra giới thiệu.
Ngay lập tức, phòng họp lấy lại trật tự bình thường, hệt như việc vừa rồi chưa hề xảy ra vậy.
Chỉ có hai người trong phòng là vẫn cảm thấy không cam tâm.
Người thứ nhất là Dương Thanh Lộ, bởi cô vốn cho rằng, Chu Mộng Chỉ gây sự vô cớ, lại còn bị cô nói xấu thêm mắm dặm muối như vậy, lần này nhất định sẽ bị Tô tổng phê bình trước mặt tất cả mọi người, nhưng không ngờ sự việc lại trôi qua nhẹ nhàng như vậy, thế nên cô thấy không cam tâm.
Người thứ hai là Chu Mộng Chỉ, cô ta không thể nuốt trôi cục tức này, nhưng cũng không thể bùng nổ được, thế nên giận lây sang cả Trương Hiển Hy: Cái tên Trương Hiển Hy này đúng là không biết điều, có gì mà cao ngạo như vậy, chẳng qua chỉ là có chút giao tình với Cố Thiên Tuấn thôi không phải sao, chẳng qua chỉ là tên thợ may đồ thôi không phải sao?
Mình là phu nhân của một tỉ phủ, đã năm lần bảy lượt bày tỏ hảo ý với anh ta, anh ta không biết điều thì thôi đi, bây giờ lại còn ngăn không cho mình trừng trị Dương Thanh Lộ nữa! Về nhà mình nhất định sẽ nói với Thiên Tuấn, tốt nhất phải phá hoại tình cảm giữa Trương Hiển Hy và Thiên Tuấn, như vậy thì sẽ không cần phải ngại anh ta nữa!
Nghĩ đến đây, Chu Mộng Chỉ đành phải tạm thời nén cơn giận, nắm chặt nắm đấm lại, tiếp tục tham gia cuộc họp.
An Điềm từ nãy vẫn là một kẻ ngoài cuộc đứng quan sát cuộc đấu đá giữa Dương Thanh Lộ và Chu Mộng Chỉ, cảm thấy mình giống như đang xem một bộ phim cung đấu vậy, không biết nên nói gì.
Chỉ là, An Điềm cảm thấy Dương Thanh Lộ lần này chưa trừng trị được Chu Mộng Chỉ thì chắc chắn là sẽ chưa chịu bỏ cuộc.
Còn Chu Mộng Chỉ là phu nhân tập đoàn Cố Thị, kiêu ngạo như thế thì chắc chắc cũng sẽ không buông tha cho Dương Thanh Lộ.
Chậc chậc chậc, sau này văn phòng này thật sự sẽ biến thành chiến trường rồi! An Điềm thở dài, cảm thấy đời người như một vở kịch, người này hát xong lại đến người kia diễn, không biết khi nào mới dứt.