Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 301


trước sau

Dương Thanh Lộ nói xong liền cất thỏi son vào túi, nhớ lại những lời mà Cố Thiên Tuấn đã nói với mình, cũng như nụ cười dành cho mình, nụ cười trên môi cô bỗng nở lớn hơn một cách vô thức.

Cô nữ nhân viên kia trông có vẻ là một người rất giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Khi thấy Dương Thanh Lộ không nói gì thì ngay lập tức bước đến gần Dương Thanh Lộ, lén lút nói: “Này, Thanh Lộ, cô nghĩ xem, anh chàng Cố tổng đó không nhìn bất kỳ ai mà chỉ nhìn cô, có phải có ý gì đó với cô không? Nếu sau này cô trở thành phu nhân của tổng tài tập đoàn Cố Thị, nhất thiết đừng quên một người bạn tốt như tôi nhé!”

Dương Thanh Lộ bị cô nữ nhân viên kia nịnh nọt nên mặt mày tươi như hoa. Cô không nhịn được nụ cười tự mãn phát ra từ tận đáy lòng mà nói: “Trời ơi, vẫn chưa ra chuyện gì hết mà, cô đừng nói lung tung!”

Tuy ngoài miệng nói vậy, nhưng Dương Thanh Lộ đã vui như mở cờ trong lòng. Nếu có thể trèo lên một cành cây cao như Cố Thiên Tuấn, vậy nửa đời sau của cô cần gì phải lo nghĩ nữa?

Rồi Tô Thanh Dương, Lâm Kính Trạch, và cả ả Chu Mộng Chỉ cáo mượn oai hùm đó, tất cả đều phải nhìn vào sắc mặt của mình. Sau này mình hắt xì một cái, cả nhóm dự án này đều phải rùng mình ba cái!

“Chuyện đó ai mà biết được!” Cô nữ nhân viên thấy mình đã đưa ra đúng chủ đề liền vội cười nói. “Cô thấy đó, chúng ta chỉ nghe nói rằng Cố tổng đã có vợ, nhưng chưa ai trong chúng ta từng được gặp cô ta. Nhất định là có thiếu sót gì đó, nếu không, ai lại trốn vào góc mà không cho người khác nhìn thấy chứ! Vì vậy, tôi nghĩ rằng, bà chủ của tập đoàn Cố Thị phải là người như cô, muốn dáng vóc có dáng vóc, muốn tài năng có tài năng!”

Dương Thanh Lộ nghe cô nữ nhân viên nói vậy thì càng vui hơn, ngay cả khóe mắt được chăm sóc kỹ lưỡng cũng cười đến mức xuất hiện nếp nhăn. Cô khoát tay, vừa định tỏ vẻ khiêm tốn, bỗng ngoài cửa phòng vệ sinh lại vang lên một tiếng phì cười. “Vậy cũng chưa chắc đâu!”

Khưu Doanh Doanh khoanh hai tay trước ngực đi vào. Cuộc đối thoại vừa nãy của Dương Thanh Lộ và cô nữ nhân viên, tất cả đều đã rơi vào tai của Khưu Doanh Doanh, trên mặt cô đầy vẻ khinh khi không che giấu: Chỉ muốn đến thải độc thôi, liền được nghe thấy những lời không biết xấu hổ như vậy, hai người này dám trâng tráo thảo luận điều này to tiếng như thế? Đạo đức đâu?

An Điềm đang đứng trước cửa phòng vệ sinh thấy Khưu Doanh Doanh nóng nảy như thế, cũng biết rằng Khưu Doanh Doanh thấy chuyện bất bình chẳng bỏ qua, nên cô đành im lặng một cách bất lực mà đi theo sau Khưu Doanh Doanh.

“Biết đâu phu nhân của tổng tài Tập đoàn Cố Thị xinh đẹp như tiên, chỉ vì khiêm tốn nên không muốn xuất hiện công khai thôi. Không giống như mấy kẻ mộng tưởng hão huyền, cả ngày chỉ biết nằm mơ!” Khưu Doanh Doanh nhún vai, cười khẩy nhìn vào Dương Thanh Lộ.

Nghe thấy những lời Khưu Doanh Doanh nói, Dương Thanh Lộ ngay lập tức quay người lại, liếc xéo cô một cái: “Khưu Doanh Doanh, nói chuyện lịch sự một chút. Ai mộng tưởng hão huyền? Ai suốt ngày nằm mơ? Mà biết đâu chừng…”

Dương Thanh Lộ nhét tóc ra sau tai mình, cười khẩy nói: “Biết đâu chừng, những gì mọi người nói là sự thật thì sao? Vợ của Cố tổng đó, chính là một người không dám gặp ai, diện mạo xấu xí, hoặc là gia thế không tốt, sợ rằng để lộ ra thì sẽ bị người khác cười nhạo!”

“Chị…” Hai tay của Khưu Doanh Doanh đổi sang chống nạnh. Cô trừng mắt nhìn Dương Thanh Lộ nói: “Người ta là người như thế nào, cần chị suy đoán hay sao?”

“Vậy tôi nói chuyện của tôi, cần gì cô cho ý kiến?” Dương Thanh Lộ nhỏ nhẹ phản bác lại. Xử lý một cô bé vừa mới ra đời như Khưu Doanh Doanh, thật sự dễ như trở tay vậy.

“Vậy…” Khưu Doanh Doanh nổi cáu liền nói. “Đây là nơi công cộng, sao chị lại nói những điều này trước mặt tôi?”

“Thật buồn cười chết đi được.” Dương Thanh Lộ cười khẩy một tiếng. “Chính bởi vì đây là nơi công cộng, không phải nhà riêng của cô, vì vậy tôi muốn nói gì thì nói, cô không muốn nghe thì có thể không nghe mà!”

“Chị…” Khưu Doanh Doanh giận đến mức khuôn mặt tròn trịa biến thành khuôn mặt méo xẹo, nhưng không biết phải dùng lý do gì để phản bác lại Dương Thanh Lộ.

An Điềm thở dài, cuối cùng cũng đi đến trước mặt Khưu Doanh Doanh. Cô nhìn vào Dương Thanh Lộ nói: “Dù chị Cố đó có diện mạo ra sao, hay gia thế chị ta thế nào, thì chị ta vẫn là người vợ được cưới hỏi đàng hoàng của Cố Thiên Tuấn, được đạo đức và luật pháp công nhận. Còn với những người không có não mà muốn chen vào giữa họ, sẽ không bao giờ được nhìn thấy ánh sáng, và sẽ còn bị người khác phỉ nhổ.”

An Điềm vốn không muốn nói giùm cho Chu Mộng Chỉ, nhưng khi thấy rõ ràng Doanh Doanh nói có lý nhưng lại bị Dương Thanh Lộ phản bác như thế, cô thực sự thấy hơi chướng mắt.

Vả lại, những lời cô nói không chỉ châm biếm Dương Thanh Lộ hiện tại, mà còn luôn tiện châm biếm cả Chu Mộng Chỉ, người
trước đây đã giành mất vị trí của mình. Vậy nên, cô thấy cũng không có vấn đề gì.

Dương Thanh Lộ bị An Điềm nói mà hơi tái xanh mặt. Cô hừ một tiếng lạnh lùng nói: “Tôi thấy một số người ăn không được thì phá cho hôi thì có. Cố tổng chỉ nói chuyện với một mình tôi, chẳng phải sẽ gây ra rất nhiều ganh tỵ hay sao?”

An Điềm lắc đầu, cô thực sự không hiểu được Cố Thiên Tuấn chủ động bắt chuyện thì có gì đâu mà tự hào? Nếu Dương Thanh Lộ vì điều này mà đổ oan cho cô, An Điềm thực sự không còn gì để nói.

Lúc này, cô nữ nhân viên nãy giờ luôn nịnh hót Dương Thanh Lộ cũng đã ra mặt, nói với vẻ quái gở: “Gì mà không được nhìn thấy ánh sáng? Gì mà đáng bị phỉ nhổ? Bây giờ đã là thời đại nào rồi? Đàn ông đã có gia đình thì sao? Ai cũng có quyền theo đuổi tình yêu. Nếu không còn yêu nữa thì nên ly hôn, để ở bên cạnh người mình yêu!”

Cô nữ nhân viên đó vừa thốt ra những lời đó, An Điềm cảm thấy mình gần như tức đến nghẹn họng: Không lẽ đời người chỉ có tình yêu, không có trách nhiệm à? Đây là những lời đạo đức giả biết mấy, đem việc thay lòng đổi dạ nói thành theo đuổi tình yêu thật sự. Đúng là cạn lời!

Đã thế, hai người hãy quay về xã hội mẫu hệ vào thời cổ đại đi, lúc đó còn chưa có khái niệm về gia đình, cô muốn theo người đàn ông nào thì cứ việc theo!

An Điềm mắng thầm xong liền cảm thấy bây giờ mình không cần phải tranh cãi với Dương Thanh Lộ và cô đồng nghiệp nữ này nữa, bởi vì cô không cùng thế giới quan với họ, có tiếp tục tranh cãi thì cũng vô ích.

An Điềm quay người lại nhìn sang Khưu Doanh Doanh: “Doanh Doanh, em mau đi vệ sinh đi, đi xong thì chúng ta mau rời khỏi đây.”

“Tại sao?” Khưu Doanh Doanh có chút không cam tâm. Cô quay lại liếc nhìn Dương Thanh Lộ và cô nữ nhân viên kia một cái. “Em không thể im lặng khi nhìn thấy quan niệm của một số người rất sai trái.”

“Chị cũng biết có một số người quan niệm rất sai trái, nhưng họ đã mắc ung thư giai đoạn cuối rồi, nếu tiếp tục tranh cãi thì sẽ bị lây bệnh đấy.” An Điềm vỗ lên tay Doanh Doanh, tỏ vẻ như đang an ủi Khưu Doanh Doanh, nhưng bất kỳ ai cũng nghe hiểu được cô đang châm biếm Dương Thanh Lộ và cô nữ nhân viên kia.

“Này, cô vừa nói gì vậy?” Cô nữ nhân viên kia bực bội, bước tới định tranh luận với An Điềm.

“Được rồi, đừng làm thế!” Dương Thanh Lộ kéo tay cô nữ nhân viên lại, rồi liếc nhìn An Điềm từ đầu xuống chân, lạnh lùng nói: “Có một số người, cho dù dùng những lời nói đàng hoàng ngay thẳng để che giấu, nhưng thực tế chỉ biết ghen tị và đố kỵ, chúng ta cần gì phải để bụng?”

Dương Thanh Lộ nói rồi khoát tay cô nữ nhân viên kia, giẫm đôi giày cao gót õng ẹo bước đi: “Tối nay tôi mời, cô muốn ăn gì cứ nói nhé.”

“Ối, sao lại để cô mời? Mà tôi muốn ăn…”

Bên ngoài cửa phòng vệ sinh, cuộc trò chuyện giữa Dương Thanh Lộ và cô nữ nhân viên ngày càng nhỏ dần, cho đến khi không thể nghe thấy nữa.

Khưu Doanh Doanh giận đến bốc khói, kéo tay An Điềm mà vặn vẹo: “A... tức chết đi được! Trên đời sao lại có người như vậy không biết?”

“Chị nói em nghe, xã hội bây giờ, không có chuyện lạ nhất, mà chỉ đầy chuyện lạ. Em vẫn còn trẻ, phải học cách thích nghi!” An Điềm nhẹ nhàng vỗ vai Khưu Doanh Doanh an ủi.

“Em… em không thể thích nghi nổi!” Khưu Doanh Doanh vẫn còn tức giận. Cô là một cô gái xinh đẹp, được trưởng thành lành mạnh trong ánh nắng của quê hương, không thể chịu đựng được những cơn gió lạ như vậy.

“Không thích nghi nổi thì thải độc trước đi!” An Điềm nhìn thấy bộ dạng đầy căm phẫn của Khưu Doanh Doanh, cảm thấy cô dễ thương chết đi được.

“Làm gì có độc nào mà thải!” Khưu Doanh Doanh mím miệng. “Vì không được gặp chú đẹp trai nên em buồn, nên mới tìm đại một lý do kêu chị ra ngoài hít thở không khí với em, ai ngờ bây giờ càng ngột ngạt hơn.”

“Đã không thải độc thì đi thôi. Chị sẽ đi cùng em ra vườn hoa đi dạo!” An Điềm cố nhịn cười đề nghị.

“Cũng được!” Khưu Doanh Doanh gật đầu kéo tay An Điềm rời khỏi phòng vệ sinh.

Chờ đến khi tiếng đóng cửa phòng vang lên, bên trong phòng vệ sinh yên tĩnh đột nhiên phát ra âm thanh chói tai.

Sau đó, chỉ nghe thấy “rầm” một tiếng, cánh cửa của gian bên cạnh bị đẩy ra một cách mạnh bạo.

Kể từ khi cô nữ nhân viên chủ động nói chuyện với Dương Thanh Lộ, Chu Mộng Chỉ nãy giờ vẫn ngồi sẵn trong gian bên cạnh, đang sa sầm mặt bước ra ngoài.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện