“Chú đẹp trai!” Ngay khoảnh khắc trông thấy Cao Lỗi, ánh mắt Khưu Doanh Doanh lập tức trở nên khác hẳn, quay người chạy về phía anh.
Đến trước mặt Cao Lỗi, Khưu Doanh Doanh vốn định đưa tay ra ôm lấy cổ anh, nhưng rồi mau chóng rụt tay lại, cô cắn môi, thầm cảnh cáo bản thân: Dù gì cũng chỉ mới vừa gặp, không thể quá tùy tiện. Khưu Doanh Doanh, mày phải kiên nhẫn.
“Chú đẹp trai, chú đến rồi!” Khưu Doanh Doanh chắp tay vào nhau, hai mắt sáng lấp lánh.
Thấy dáng vẻ nhiệt tình và phấn khích của Khưu Doanh Doanh, Cao Lỗi rõ ràng có hơi lúng túng, anh gật đầu rồi nói: “Cô… có thể nào đừng gọi tôi là chú đẹp trai không? Nghe ra có hơi…”
“Thế thì gọi chú là gì đây, chú đẹp trai?” Khưu Doanh Doanh trông có vẻ rất ủng hộ lời nói của Cao Lỗi, nhưng vẫn cứ gọi anh là chú đẹp trai.
Cao Lỗi có hơi bất lực, nhưng trên môi lại nở nụ cười: “Thôi được rồi, chỉ cần cô vui thì muốn gọi sao cũng được.”
“Chú đẹp trai đúng là ngọt ngào quá.” Khưu Doanh Doanh chớp đôi mắt sáng như sao của mình nhìn Cao Lỗi.
Cao Lỗi ngượng ngùng khẽ xoay cổ, nhận thấy những hành động rất bình thường của mình trong mắt Khưu Doanh Doanh lại trở nên rất đặc biệt, rất tuyệt vời, đến mức Cao Lỗi cũng bị kéo theo Khưu Doanh Doanh, việc gì cũng muốn làm theo ý cô.
An Điềm đứng cách đó không xa nhìn thấy Cao Lỗi đến rồi thì liền phẩy tay nói với Khưu Doanh Doanh: “Doanh Doanh, cũng không còn việc gì nữa, chị về trước đây!”
“Chờ chút đã!” Khưu Doanh Doanh còn chưa kịp nói gì thì Cao Lỗi đã hốt hoảng gọi An Điềm lại.
An Điềm khựng lại, thắc mắc nhìn Cao Lỗi, Khưu Doanh Doanh cũng dùng ánh mắt ngạc nhiên mà nhìn anh.
Cao Lỗi có hơi ngượng ngập, quay đầu lại nhìn chiếc xe của mình, Cố Thiên Tuấn vẫn đang ngồi trong xe, anh đương nhiên biết Cố tổng hiện giờ đang nghĩ gì, nếu anh mà không giữ An Điềm lại thì cuộc hẹn hò đầu tiên giữa anh và Khưu Doanh Doanh chắc chắn sẽ tan tành mây khói.
“Chuyện là, cô Khưu…”
“Tôi đã nói rồi, chú gọi tôi là Doanh Doanh thôi là được rồi!” Khưu Doanh Doanh còn chưa đợi Cao Lỗi nói hết đã ngắt lời anh.
Cao Lỗi cảm thấy chuyện yêu đương còn khó hơn cả làm kinh doanh, anh khựng lại một lúc rồi ngoan ngoãn sửa cách gọi: “Doanh Doanh à, thật ra hôm nay người đi cùng tôi, còn có Cố tổng nữa.”
“Cố tổng? Cố Thiên Tuấn của tập đoàn Cố Thị sao?” Khưu Doanh Doanh há hốc mồm kinh ngạc.
“Ừ.” Cao Lỗi có hơi khó xử, “Cố tổng… Cố tổng hôm nay vì một vài nguyên nhân đặc biệt nên cũng đến đây cùng với tôi nữa, thật là ngại quá.”
Khưu Doanh Doanh không nói gì mà vội vàng nghiêng người nhìn về phía chiếc xe, quả nhiên thấp thoáng trông thấy trong xe có một bóng người đang ngồi.
Lúc này, cửa sổ xe chợt hạ xuống, một bàn tay trong đó thò ra, dường như đang muốn nhiệt tình chào hỏi cô và Cao Lỗi.
Nhưng Khưu Doanh Doanh lại bất giác bĩu môi nói một cách không vui: “Nhưng rõ ràng đã nói rõ đây là buổi xem phim của hai chúng ta thôi mà.”
Cao Lỗi thấy Khưu Doanh Doanh không vui thì lần đầu tiên cảm thấy cực kì không hài lòng với Cố Thiên Tuấn.
Nhưng vấn đề dù gì cũng xảy ra rồi, thế nên Cao Lỗi là một người xử lí công việc rất chuyên nghiệp ngay lập tức nghĩ xem nên làm thế nào để giải quyết vấn đề, nghĩa là phải làm sao để cuộc hẹn giữa anh và Khưu Doanh Doanh có thể tiếp tục diễn ra một cách tốt đẹp.
Thế thì cách giải quyết chỉ có một mà thôi, chính là phải bảo An Điềm cùng đi với họ, có mặt An Điềm thì có lẽ cái bóng đèn Cố tổng này sẽ tự động tránh xa họ ra một chút.
“Doanh Doanh, thật sự xin lỗi.” Cao Lỗi trước tiên nói lời xin lỗi, sau đó thử thăm dò Khưu Doanh Doanh, “Đồng nghiệp An Điềm của cô hình như cũng có duyên gặp mặt Cố tổng vài lần, cũng xem như là có quen biết, hay là rủ An Điềm cùng đi xem phim với chúng ta luôn được không?”
Khưu Doanh Doanh ngẩng đầu nghĩ, nhận thấy nếu muốn được đi chơi riêng với chú đẹp trai thì dường như đúng là chỉ còn mỗi cách ấy.
“Thôi cũng được.” Khưu Doanh Doanh thở dài rồi gật đầu, sau đó mau chóng chạy về phía An Điềm.
“Doanh Doanh, lại sao nữa thế?” An Điềm ngước nhìn bầu trời đang tối dần rồi nói, “Chị thật sự phải về nhà mà.”
“Chị An Điềm, lần này chị phải giúp
em đấy.” Khưu Doanh Doanh nắm chặt vạt áo của An Điềm không buông ra.
An Điềm thật sự thấy thương cho cái vạt áo của mình, nó có tội tình gì đâu mà chỉ trong một thời gian ngắn thôi lại liên tục bị Khưu Doanh Doanh ngược đãi như thế.
“Nói đi, lại muốn chị giúp gì nữa?” An Điềm không muốn nói nhiều, chỉ muốn mau chóng giải quyết vấn đề để được về nhà.
“Cùng đi hẹn hò với em đi, giúp em trông chừng cái bóng đèn cùng đến với chú đẹp trai!” Khưu Doanh Doanh khổ sở nói.
“Bóng đèn? Bóng đèn ở đâu ra?” An Điềm liền nhìn quanh quất.
“Chính là sếp của chú đẹp trai đấy, bây giờ đang ngồi trong xe của chú đẹp trai, tổng tài tập đoàn Cố Thị, Cố Thiên Tuấn.”
“Cố Thiên Tuấn?” An Điềm giật bắn mình, sao anh ta lại chơi ác đến mức chạy đến làm kì đà cản mũi Cao Lỗi và Doanh Doanh thế này? Không phải anh ta nên về nhà với vợ sao?
“Đúng, chính là anh ta!” Khưu Doanh Doanh nghiến răng hừ một tiếng, sau đó lại đưa gương mặt đáng thương ra mà nhìn An Điềm, “Em nghe Cao Lỗi nói, chị và Cố tổng cũng có thể xem là quen biết, lát nữa chúng ta cùng đi xem phim, chị có thể nào trông chừng Cố tổng được không? Anh ta theo chú đẹp trai đến tận đây là biết ngay anh ta không phải là kẻ biết điều rồi, nếu chị không trông chừng anh ta thì cuộc hẹn của em và chú đẹp trai sẽ đi tong mất!”
Khưu Doanh Doanh vừa mới mắng Cố Thiên Tuấn xong thì Cố Thiên Tuấn ngồi trong xe chợt hắt hơi một cái, anh vừa xoa mũi vừa nghĩ, chắc chắn là có ai đó đang nhớ đến mình rồi, phải chăng là An Điềm?
“Nhưng mà chị phải về nhà!” An Điềm khó chịu nói.
“An An đã được chị chủ nhà đón về rồi, hôm nay cũng chẳng có công việc gì, chị đâu cần phải về nhà gấp.” Khưu Doanh Doanh lại bắt đầu giày vò vạt áo của An Điềm, “Chị An Điềm, em năn nỉ chị đấy được không? Sau này suốt một tuần em sẽ mua nước trái cây cho chị uống!”
Vẻ khó chịu trên mặt An Điềm có vơi đi một chút, nhưng cô vẫn không nói gì.
“Một tháng? Hai tháng luôn!” Khưu Doanh Doanh thấy chiêu này hữu hiệu thì liền lấn tới.
“Chuyện này…” An Điềm đã chịu nói, nhưng vẫn còn rất do dự.
“Cộng thêm bao ăn trưa hai tháng nữa!” Khưu Doanh Doanh vì muốn được hẹn hò với Cao Lỗi mà thật sự đã bỏ ra tất cả, tuy nhà cô rất giàu, nhưng từ lúc thực tập thì cô chỉ sống nhờ vào chính đồng lương của mình, bây giờ phải bao An Điềm ăn trưa và uống nước trái cây hai tháng, thế thì sắp tới có lẽ cô phải cạp đất mà sống rồi.
An Điềm cũng bị hành động này của Khưu Doanh Doanh làm cho giật bắn mình: “Không phải chứ, Doanh Doanh, vì muốn hẹn hò mà em chơi lớn vậy à?”
“Phụ nữ phải mạnh mẽ với bản thân thì mới có được tình yêu đích thực!” Khưu Doanh Doanh nói rất sâu xa, nhưng ngay sau đó lại nhìn An Điềm bằng gương mặt đáng thương, “Đây là mối tình đầu của em, em nhất định phải bảo vệ. Chị An Điềm, em đã hi sinh tới mức đó rồi, chị có thể thương xót em một chút không?”
“Thôi được rồi, chị sợ em luôn.” An Điềm thật sự bó tay với Khưu Doanh Doanh, cảm thấy nếu mình không nhận lời thì sẽ trở thành một kẻ tội đồ!
“Yeah!” Khưu Doanh Doanh vui mừng khôn xiết, liền kéo tay An Điềm chạy về phía chiếc xe.
Cao Lỗi trông thấy Khưu Doanh Doanh kéo An Điềm đến thì liền thở phào nhẹ nhõm, cuộc hẹn đầu tiên của mình cuối cùng cũng không đến mức kết thúc trong bi thảm.
Khưu Doanh Doanh nháy mắt với Cao Lỗi rồi kéo An Điềm ra trước cửa xe.
Cố Thiên Tuấn lập tức mở cửa xe ra, để lộ gương mặt đẹp trai vô ngần, đã thế lại còn tỏ vẻ ngây thơ vô tội mà chào hai người họ: “Hi.”