Cố Thiên Tuấn đứng chặn ở ngưỡng cửa. Anh đang mặc áo sơ mi trắng và quần tây, nút áo đang mở ra ba cái trên cùng, bộ ngực rắn chắc ẩn hiện. Chiếc cà vạt vốn được thắt trên cổ cũng không biết đã đi đâu, mái tóc luôn vuốt lên giờ đây có vài sợi đã lòa xòa xuống.
Anh nhìn vào Cao Lỗi và Khưu Doanh Doanh, ho khan một tiếng, giọng hơi khàn: “Có chuyện gì không?”
“Chị An Điềm đâu rồi?” Khưu Doanh Doanh nhón chân lên nhìn vào bên trong văn phòng. Chỉ đáng tiếc, Cố Thiên Tuấn quá cao, dù Khưu Doanh Doanh nhón chân lên hết mức cũng không thể nhìn thấy gì bên trong.
“Cô ấy vẫn còn chút việc, cô về trước đi.” Cố Thiên Tuấn nói một cách nghiêm túc.
“Có việc? Có việc gì?” Khưu Doanh Doanh lại nhón chân lên, nhưng vẫn không thể nhìn thấy gì.
“Có việc rất quan trọng, không tiện tiết lộ.” Cố Thiên Tuấn nói rồi không thèm nhìn vào Khưu Doanh Doanh mà nói thẳng với Cao Lỗi. “Cao Lỗi, đưa bạn gái của anh về đi.”
“Vâng.” Tất nhiên Cao Lỗi biết chuyện gì đã xảy ra với Cố tổng và An Điềm, cũng như chuyện gì đang xảy ra. Nhưng vì để không dạy hư Khưu Doanh Doanh, anh cũng muốn đưa Khưu Doanh Doanh đi ngay lập tức.
Tuy nhiên, Cao Lỗi vừa dứt lời thì một giọng nói hoảng hốt đã phát ra từ trong văn phòng của Cố Thiên Tuấn: “Doanh Doanh, chờ chị! Chị cũng đi luôn!”
Tiếp theo đó, Cố Thiên Tuấn đang đứng chặn ở cửa bị đẩy ra. An Điềm thở hổn hển xuất hiện trước mặt Khưu Doanh Doanh và Cao Lỗi. Mặc dù cô vẫn ăn mặc rất chỉnh tề, nhưng đầu tóc đã rối tung lên.
“Chị An Điềm, tóc chị bị sao thế?” Khưu Doanh Doanh đưa tay ra chỉnh lại chỗ tóc mái cho An Điềm.
“Hì hì, chị không sao.” An Điềm mỉm cười gượng gạo.
“Chị An Điềm, nãy giờ chị làm gì trong văn phòng của Cố tổng vậy? Sao bây giờ mới ra đây?” Khưu Doanh Doanh cảm thấy khó hiểu.
“Chị, vừa nãy chị mãi suy nghĩ công việc.” An Điềm viện đại một cái cớ, cô sẽ không bao giờ nói với Khưu Doanh Doanh rằng, vừa nãy cô không kịp ra ngoài là vì cô bận mặc quần áo!
“Ra thế.” Khưu Doanh Doanh cau mày lại, cứ cảm thấy có gì đó là lạ, nhưng điều cô quan tâm nhất bây giờ là về Susan, vì vậy cô liền hỏi: “Vậy, chị An Điềm, chị còn chuyện gì muốn nói với Cố tổng không?”
“Không.”
“Có!”
An Điềm và Cố Thiên Tuấn trả lời Khưu Doanh Doanh cùng lúc, nhưng câu trả lời thì hoàn toàn khác nhau.
An Điềm trợn mắt nhìn Cố Thiên Tuấn rồi đi thẳng đến chỗ Khưu Doanh Doanh nói: “Hết chuyện rồi, chúng ta đi trước đi!”
“Vậy cũng được!” Khưu Doanh Doanh sốt ruột về việc của Susan, nên cũng không suy nghĩ nhiều. Cô chỉ kéo tay An Điềm và nói với Cao Lỗi: “Chú đẹp trai, chú không cần đưa chúng tôi về đâu. Tôi và chị An Điềm tự về được.”
Cao Lỗi thấy mặt Cố Thiên Tuấn đã gần như tối sầm lại, liền cố nhịn cười và nói: “Cũng được. Hai chị em đi thang máy xuống đại sảnh, cô nhân viên hành chính đã đưa hai chị em đến đây sẽ chờ sẵn ở đó.”
“Vâng, vâng! Chú đẹp trai, tạm biệt!” Khưu Doanh Doanh hớn hở chào tạm biệt Cao Lỗi rồi kéo tay An Điềm rời khỏi.
Còn An Điềm thì cũng chột dạ nên không dám nhìn vào Cố Thiên Tuấn, chỉ cúi gằm mặt xuống và đi cùng Khưu Doanh Doanh về phía trước.
“An Điềm!”
An Điềm và Khưu Doanh Doanh đi chưa được mấy bước, Cố Thiên Tuấn đã gọi An Điềm lại từ sau lưng.
An Điềm buộc phải dừng bước lại, nhưng cô sợ đến mức tim đập liên hồi. Cô quay lại nhìn vào Cố Thiên Tuấn, cố tỏ ra tự nhiên và hỏi: “Có... Có chuyện gì không? Cố tổng.”
“Không có gì.” Cố Thiên Tuấn đứng dựa lưng vào cửa, hai tay khoanh trước ngực mỉm cười với An Điềm, nói với ý sâu xa: “Lần này cô đến làm khách ở đây, tôi rất vui, hy vọng lần sau cô sẽ làm khách lâu hơn một chút. Dù sao, chúng ta vẫn còn rất nhiều việc chưa làm xong…”
“Hơ hơ, tạm biệt…” An Điềm cười gượng rồi lập tức kéo Khưu Doanh Doanh rời đi.
An Điềm kéo tay Khưu Doanh Doanh đi mà thấp thỏm, và vội vã bước vào thang máy. Mọi chuyện vừa xảy ra trong văn phòng giống như một giấc mơ. Cô đã sống hai mươi lăm năm, nhưng chưa bao giờ làm việc gì điên rồ và đáng xấu hổ đến thế. Cô cũng không biết tại sao mình lại làm việc đó như thể bị ma xui quỷ khiến vậy!
“Chị An Điềm!”
“Hả?” An Điềm đang mãi
suy nghĩ thì bị tiếng hét đột ngột của Khưu Doanh Doanh làm cho giật mình. Cô quay mặt lại nói với vẻ bực bội. “Doanh Doanh, căn bệnh thích la hét của em khi nào mới sửa được đây?”
“Em đã gọi chị mấy lần rồi, mà chị có trả lời em đâu?” Khưu Doanh Doanh vô cùng tủi thân. “Ai biết chị đang suy nghĩ gì!”
An Điềm đang vô cùng mệt mỏi, nhưng cũng phải nói một cách bất lực: “Rồi rồi rồi, do chị thả hồn đi đâu á. Em vừa định nói gì với chị vậy?”
“Em muốn hỏi chị, mặt em còn đỏ không?” Khưu Doanh Doanh ôm chặt cánh tay của An Điềm nói một cách ngại ngùng. “Vùa rồi em, vừa rồi em và chú đẹp trai ở trong văn phòng đã ấy ấy đó…”
“Cái gì?” An Điềm vừa nghe Khưu Doanh Doanh nói thế, cứ tưởng rằng chuyện đã xảy ra giữa Cao Lỗi và Khưu Doanh Doanh cũng giống như chuyện đã xảy ra trong văn phòng giữa mình và Cố Thiên Tuấn, nên đột nhiên vô cùng giận dữ: Doanh Doanh vẫn chỉ là một đứa trẻ, tên cặn bã ra vẻ đạo mạo Cao Lỗi này, dám lừa gạt Doanh Doanh như vậy!
Lại thêm chuyện xảy ra giữa Khưu Doanh Doanh và Cao Lỗi ập vào đầu, An Điềm bỗng giận điên lên. Cô đưa tay ra nhấn thang máy một cách thô bạo: “Chị sẽ đi tìm Cao Lỗi để tính sổ!”
“Hả? Chị An Điềm, chị làm gì vậy? Tại em chủ động mà!” Khưu Doanh Doanh vội ngăn cản An Điềm.
“Cái gì? Còn do em chủ động nữa?” An Điềm giận đến tức ngực. Cô chỉ ngón tay vào Khưu Doanh Doanh lắc đầu thật mạnh rồi nói với vẻ thất vọng: “Doanh Doanh, em không thể vô trách nhiệm với bản thân mình như thế!”
“Nhưng em thích chú đẹp trai mà!” Khưu Doanh Doanh nói với vẻ mặt hạnh phúc. “Vì vậy, được làm thế, em cảm thấy rất hạnh phúc!”
“Em…” An Điềm thật sự hết cách với Khưu Doanh Doanh, nên đành thở dài nói: “Doanh Doanh à, thật ra, những việc này đều là lựa chọn của em, chị không có quyền can thiệp. Chỉ là, hai người phát triển quá nhanh, chị hy vọng Cao Lỗi sẽ chịu trách nhiệm với em đến cùng!”
“Em tin rằng chú đẹp trai sẽ chịu trách nhiệm với em mãi mãi!” Khưu Doanh Doanh nói với đôi mắt sáng như sao.
An Điềm nhìn vào vẻ mặt ao ước của Khưu Doanh Doanh, trong lòng cô thấy rất rối, nhưng vẫn để cho thang máy tiếp tục đi xuống.
Sau một lúc điều chỉnh tâm trạng, An Điềm hỏi Khưu Doanh Doanh với giọng lo lắng: “Vậy bây giờ em còn đau không? Còn đi nổi không?”
“Hả? Việc này có liên quan gì đến đi đứng?” Khưu Doanh Doanh không hiểu. “Chỉ vì đây là lần hôn đầu tiên, nên môi hơi sưng tí thôi, cũng không đau.”
“Cái gì?” Lần này đến lượt An Điềm ngạc nhiên. “Ý em là, vừa rồi, chuyện mà em và Cao Lỗi làm trong văn phòng, là hôn thôi?”
“Chị An Điềm, chị đừng nói lớn như vậy chứ!” Mặt của Khưu Doanh Doanh lại đỏ ửng lên, cô cúi đầu và ngượng ngùng thừa nhận: “Đúng là em đã hôn chú đẹp trai.”
“……” An Điềm không nói nên lời. Cô lắc đầu, cũng tự kiểm tra lại trong lòng: An Điềm à, đạo đức của mày đâu rồi? Chỉ là nụ hôn đầu đời khó quên thôi, sao lại bị mày nghĩ thành việc bẩn thỉu đến thế!
“Nhưng mà, chị An Điềm, sao mặt chị lại đỏ như thế?” Khưu Doanh Doanh nhìn vào mặt An Điềm, ánh mắt tiếp tục di chuyển xuống dưới. “Trời ơi! Trên cổ chị đầy mấy cái dấu nhỏ, đỏ như quả dâu tây là gì vậy?”
Nghe Khưu Doanh Doanh nói vậy, mặt của An Điềm càng đỏ hơn. Cô kéo cổ áo lên một chút, chột dạ nhìn đi chỗ khác: “Không có gì, không có gì…”
“Nhưng em thấy có nhiều vết đỏ lắm. Chị An Điềm, có phải chị bị dị ứng không?” Khưu Doanh Doanh lo lắng hỏi.
An Điềm che trán vì đau đầu: “Không phải dị ứng. Doanh Doanh à, chị không sao, chị không sao thật mà!”