“Còn rượu không? Tôi muốn uống nữa!” An Điềm mỉm cười gượng gạo với Thẩm Sở Hà.
“Cô chắc chắn muốn uống chứ?” Thẩm Sở Hà nhìn vào An Điềm bằng ánh mắt sâu xa.
“Chắc chứ! Ra ngoài chơi mà, phải vui hết mình.” An Điềm nói rồi đứng dậy, tự đi tìm rượu.
“Vậy được.” Thẩm Sở Hà ấn An Điềm ngồi lại trên ghế sofa. Cô nhìn vào mắt An Điềm nói: “Tôi sẽ đi lấy cho cô. Muốn uống bao nhiêu, tôi đều chiều theo cô.”
Thẩm Sở Hà nói rồi đứng dậy đi lấy rượu cho An Điềm.
An Điềm ngồi trên ghế sofa mà như không còn chút sức lực nào, ngực cô lại bắt đầu bức bối. Cô cảm thấy mình rất đáng thương, bốn năm trước đã yêu Cố Thiên Tuấn, bốn năm sau lại đi vào vết xe đổ, phải lòng Cố Thiên Tuấn một lần nữa!
Cả đời này, cô phải dính líu đến Cố Thiên Tuấn mãi sao?
Cô không muốn! Cô không muốn!
Bốn năm qua cô đã sống như thế nào, cô quên rồi sao? Tổn thương trong đêm mưa đó, mười tháng mang thai vất vả, căn nhà trọ rách nát, những ngày trắng tay! Tất cả đều nhờ Cố Thiên Tuấn ban cho! Sao cô có thể, yêu Cố Thiên Tuấn một lần nữa chứ?
An Điềm, có phải mày điên rồi không?
Từ từ nhắm mắt lại, An Điềm gật đầu tự chế giễu mình. Phải, cô điên rồi, cô điên thật rồi!
Lúc này, Thẩm Sơ Hà bê mấy li rượu whisky đến gần An Điềm. Cô đặt mấy li rượu lên bàn, sau đó cầm một li lên đưa nó cho An Điềm: “Đây, An Điềm. Rượu cô muốn, tôi đã mang tới cho cô đây.”
“Cảm ơn cô!” An Điềm đưa tay ra cầm lấy cốc rượu trong tay Thẩm Sở Hà, nụ cười giống như một quả pháo hoa, sau một khoảnh khắc rực rỡ liền biến thành tro tàn vô tận.
Đưa cốc rượu lên cạnh môi, An Điềm ngước đầu lên, và một li rượu whisky đã được nốc sạch như vậy.
Một li, lại thêm một li. An Điềm không nói gì, chỉ đổ rượu vào cổ họng mình giống như đang uống nước. Say cũng tốt! Nếu say rồi, cô sẽ không nghĩ về những chuyện buồn đó nữa!
Chẳng mấy chốc, An Điềm cứ mãi nốc rượu mạnh đã thu hút sự chú ý của Tô Thanh Dương. Anh gật đầu với Lâm Kính Trạch rồi bước nhanh đến chỗ An Điềm.
Tô Thanh Dương đưa tay ra nắm lấy cổ tay cô: “An Điềm, cô sao vậy?”
“Hả?” An Điềm ngẩng khuôn mặt đỏ bừng lên, mắt say lờ đờ rồi nói: “Tôi ổn mà!”
“Cô say rồi.” Tô Thanh Dương không biết mới đó đã xảy ra chuyện gì mà làm cho An Điềm đang yên lành lại trở nên mất kiểm soát như bây giờ.
“Tôi có say đâu!” An Điềm xoa nhẹ cái đầu đang choáng váng rồi cười nói: “Sao tôi có thể say được?”
Tô Thanh Dương không nói gì, chỉ nhìn sang Thẩm Sở Hà, người đang đứng gần An Điềm nhất, dùng ánh mắt hỏi cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thẩm Sở Hà hơi cau mày lại. Lúc này cô mới nhận thấy, dường như Tô Thanh Dương cũng có tình cảm đặc biệt với An Điềm.
Mọi việc ngày càng thú vị rồi đây!
Trong lòng Thẩm Sở Hà thầm mỉm cười khi thấy có kịch hay để xem, nhưng trên mặt vẫn giữ nét ngây thơ vô tội: “Tôi và An Điềm chỉ nói chuyện chơi chơi, rồi cô ấy nói đang vui, muốn uống một chút rượu, ai ngờ uống rồi lại trở thành như thế này.”
Thẩm Sở Hà nói rồi nhìn sang Tô Thanh Dương với vẻ hối lỗi: “Tô tổng, thật ngại quá! Tôi đã không chú ý đến An Điềm, để cô ấy uống say như thế!”
Tô Thanh Dương khẽ thở dài hỏi An Điềm: “An Điềm à, cô có muốn về nhà không?”
“Về nhà?” An Điềm cười như điên dại. “Về nhà làm gì? Tôi không về nhà! Tôi muốn uống rượu!”
Rất rõ ràng, An Điềm đã say, và còn say bí tỉ nữa.
Những người khác trong phòng cũng nhanh chóng nhận thấy vẻ kỳ lạ của An Điềm, càng nhìn ra vẻ mặt không vui của Tô Thanh Dương. Dần dần, trong phòng trở nên im lặng, chỉ có Khưu Doanh Doanh vẫn hát say mê, không phải vì cô không biết điều, mà vì cô cũng đã uống say.
Tuy nhiên, khác với lý do An Điềm uống say, Khưu Doanh Doanh say là vì cô vui thực sự. Vì sau cùng, tình địch Susan mà cô tưởng lại không hề tồn tại.
Tô Thanh Dương không thèm quan tâm đến Khưu Doanh Doanh đang điên điên khùng khùng ở kia, anh chỉ liếc nhìn các đồng nghiệp đang nhìn chằm chằm vào mình rồi nói: “Tôi thấy cũng không còn sớm nữa, hay
mọi người…”
“Chị An Điềm, qua hát đi! Đến đây, vui lên nào!”
Ngay khi Tô Thanh Dương muốn kết thúc bữa tiệc, Khưu Doanh Doanh đang say bí tỉ không biết từ khi nào đã đi đến cạnh anh. Cô cầm tay Tô Thanh Dương lên, vừa lắc vừa nói: “Chị An Điềm, hôm nay vui như thế này, hay hai chúng ta hát chung một bài nhé? Vừa hát vừa làm ma lem, để tặng Lâm tổng.”
Khưu Doanh Doanh nói xong liền nhìn sang Thẩm Sở Hà và hỏi: “Lâm tổng, anh có thích không?”
Xem ra Khưu Doanh Doanh đã say lắm rồi, nhận nhầm Tô tổng là An Điềm, nhìn Thẩm Sở Hà mà tưởng là Lâm tổng, còn to gan dám nói Lâm tổng là ma lem!
Không biết sau khi Khưu Doanh Doanh tỉnh rượu, liệu có không biết ngượng mà vẫn đến làm không!
Bầu không khí vừa rồi hơi nghiêm trọng ngay lập tức bị phá vỡ bởi Khưu Doanh Doanh. Mọi người cười phá lên, rồi nhanh chóng kéo Khưu Doanh Doanh sang một bên.
Thoát được khỏi “nanh vuốt” của Khưu Doanh Doanh, Tô Thanh Dương hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp câu vừa bị cắt ngang bởi Khưu Doanh Doanh: “Hay là buổi tiệc hôm nay tạm dừng ở đây, tôi thấy có một số đồng nghiệp cần được về nhà nghỉ ngơi rồi.”
“Dạ được, dạ được. Dù sao cũng không còn sớm nữa.” Lời của Tô Thanh Dương vừa phát ra, các đồng nghiệp trong nhóm dự án đã nhao nhao đồng ý.
Khi Tô Thanh Dương và cả nhóm dìu An Điềm bước ra cửa quán bar, trời đã tối đen thật. Một nữ đồng nghiệp chủ động xin đưa Khưu Doanh Doanh về nhà.
Bây giờ, chỉ còn lại mỗi An Điềm đã say.
Mọi người nhìn vào dáng vẻ quan tâm đến An Điềm của Tô Thanh Dương, tất cả họ đều hiểu rõ: Tối nay, Tô tổng muốn đưa An Điềm về nhà. Song, mọi người đều rất tin tưởng nhân cách của Tô tổng. Anh muốn đưa An Điềm về nhà, cũng chỉ vì muốn bảo vệ cô mà thôi.
Nghĩ vậy, mọi người lại không kìm được việc ca tụng Tô tổng là một người đàn ông tốt, và An Điềm là một người may mắn.
Ngay khi mọi người đều thầm đồng thuận cách phân chia này, Thẩm Sở Hà bước ra. Cô đi đến trước mặt Tô Thanh Dương, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ: “Tô tổng, hôm nay góp mặt đi chơi với mọi người cũng lâu rồi, chắc anh đã mệt, hay để tôi đưa An Điềm về nhà cho.”
Lời của Thẩm Sở Hà vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sửng sốt. Rõ ràng Tô tổng muốn đưa An Điềm về mà, với người thông minh như Thẩm Sở Hà, cũng đâu có giống là không nhìn ra!
Lâm Kính Trạch đứng bên cạnh cũng hơi ngạc nhiên: Mối quan hệ đặc biệt giữa Tô Thanh Dương và An Điềm, anh đã nhận thấy từ lâu. Sở Hà thông minh như thế, chắc chắn cũng đã nhìn ra! Nhưng, tại sao cô ấy lại làm như vậy?
Sở Hà, cô ấy rốt cuộc muốn làm gì? Sắc mặt của Lâm Kính Trạch bỗng trở nên hơi căng thẳng.
Nghe thấy lời của Thẩm Sở Hà, Tô Thanh Dương cũng không trả lời, chỉ nhìn vào An Điềm đang trong vòng tay mình, cũng không buông tay mình ra.
Tô Thanh Dương không muốn để ý đến lời đề nghị của Thẩm Sở Hà là điều dễ thấy, nhưng Thẩm Sở Hà như thể không nhìn thấy vậy, giọng điệu không hề có chút nhượng bộ nào: “Tô tổng, An Điềm là nữ, anh là nam, còn là cấp trên của An Điềm, đưa cô ấy về nhà cũng có chút bất tiện. Vừa rồi tôi không uống chút nào cả, lại đi xe riêng, xe hiện đang đậu ngay trước cửa, đưa An Điềm về nhà luôn tiện chăm sóc cho cô ấy, nói chung tiện hơn nhiều.”
Thẩm Sở Hà đã nói ra những lý do mà mọi người không thể bác bỏ được. Tất nhiên, nó cũng khiến mọi người sững sờ.