“Trước tiên em nói cho anh biết, em mua được chiếc xe chợ đen đó ở đâu?” Chu Hán Khanh nghiêm túc phân tích, “Hiện giờ phía cảnh sát đang bắt đầu điều tra rồi, nếu phát hiện ra chiếc xe ấy trước đó đã bị phá hoại thì họ chắc chắn sẽ đi tìm chủ xe, rồi lần theo đường dây chợ đen mà tìm ra em, mà nếu như vậy thì sẽ nguy to!”
“Nhưng cảnh sát muốn điều tra ra toàn bộ chuyện này cũng không phải dễ đâu!” Chu Mộng Chỉ phân tích kĩ lưỡng, “Chiếc xe là mua ở chợ đen, vậy nên có tìm ra thông tin chủ xe thì cũng vô ích!”
“Nếu sự xuất hiện của Chu Minh Phong chỉ là một sự tình cờ thì không sao. Nhưng nếu lỡ như có người cố ý bày kế thì sao?” Chu Hán Khanh nhìn Chu Mộng Chỉ, “Người đó có thể đã thu thập được hết các chứng cứ em giết Chu Minh Phong rồi! Nếu người đó mà giao nộp các chứng cứ đó cho cảnh sát thì chúng ta sẽ bó tay!”
“Chuyện này…” Chu Mộng Chỉ biến sắc mặt, vội vàng nắm lấy vạt áo Chu Hán Khanh hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao đây?”
“Vây nên, chúng ta phải mau chóng tìm được người đã bán xe cho em ở chợ đen, cần thiết thì có thể giết người diệt khẩu, đề phòng hậu hoạn!”
“Cũng chỉ có thể làm như thế thôi!” Chu Mộng Chỉ vùa nói vừa nhìn Chu Hán Khanh bằng gương mặt đáng thương, “Hán Khanh, mọi chuyện này trông cậy vào anh hết!”
“Mộng Chỉ, em yên tâm, anh sẽ luôn bảo vệ em mà.” Chu Hán Khanh đưa tay vuốt gương mặt xinh đẹp của Chu Mộng Chỉ.
“Cảm ơn anh, Hán Khanh…” Chu Mộng Chỉ chủ động sà vào lòng Chu Hán Khanh, nếu thật sự có kẻ đứng đằng sau thì người duy nhất cô ta có thể tin tưởng và lợi dụng được lúc này chỉ còn Chu Hán Khanh thôi!
Chu Hán Khanh ôm chặt Chu Mộng Chỉ, tuy những việc trước mắt hiện giờ khiến anh ta cảm thấy hơi đau đầu, nhưng sự dựa dẫm của Chu Mộng Chỉ lúc này đã giúp anh ta thấy được an ủi rất nhiều.
Tại cổng tầng hầm bãi đỗ xe Tô Thị…
Khưu Doanh Doanh cầm một xấp tài liệu, vừa đi vừa trách móc: “Chị Lý này đúng là, lại sai mình đi giao tài liệu cho bên Lâm Thị! Mình cũng bận lắm chứ bộ! Mình còn phải bận đi bưng trà rót nước, học tập tiền bối mà!”
Tuy ngoài miệng than vãn, nhưng Khưu Doanh Doanh vẫn ngoan ngoãn cầm chìa khóa xe đi xuống tầng hầm: “Xe của chị Lý rốt cuộc để ở đâu nhỉ?”
Khưu Doanh Doanh cứ nhìn ngó quanh quất một hồi, trong lúc tìm kiếm vô tình càng lúc càng lại gần chiếc xe của Chu Hán Khanh và Chu Mộng Chỉ.
Lúc này, một loạt giọng nói rì rầm vang lên, truyền đến tai Khưu Doanh Doanh, cô thắc mắc nghiêng đầu rồi đi theo hướng âm thanh ấy phát ra.
Cô trông thấy có một chiếc xe cách đó không xa đang bật đèn xe, bên trong có một đôi nam nữ đang ngồi, và những tiếng rì rầm vừa rồi chính là phát ra từ họ.
Thấy cảnh ấy, Khưu Doanh Doanh lập tức đỏ mặt, tưởng họ đang làm chuyện ấy ấy nên đã vội vàng quay người đi.
Nhưng đúng lúc Khưu Doanh Doanh vừa quay đi thì đột nhiên ngẩn người: Người phụ nữ đang nằm trong vòng tay người đàn ông đó, trông rất giống Chu Mộng Chỉ!
Nếu người đó là Chu Mộng Chỉ thì mình sao có thể bỏ qua cơ hội tám chuyện tốt thế này chứ?
Khưu Doanh Doanh lập tức đứng lại, khom người cúi đầu rồi rón ra rón rén tiến đến gần chiếc xe.
Khi đã đến gần hơn rồi, Khưu Doanh Doanh nheo mắt nhìn, lúc này mới xác nhận người phụ nữ ấy đích thị là Chu Mộng Chỉ!
Nhưng còn người đàn ông đó là ai?
Do khoảng cách cũng chưa phải là gần sát, hai người ấy lại nói chuyện rất nhỏ, thế nên Khưu Doanh Doanh hoàn toàn không nghe được họ nói cái gì, vậy nên theo nguyên tắc “thà chết cũng phải tám chuyện đến cùng”, Khưu Doanh Doanh lại tiến sát hơn nữa.
Cái ả Chu Mộng Chỉ này bình thường diễu võ giương oai, chẳng xem ai ra gì, chắc chắn là có chỗ chống lưng lớn rồi, Khưu Doanh Doanh này làm sao có thể bỏ qua cơ hội thấy diện mạo thật của cái ô dù này chứ?
Vậy nên, vì muốn nhìn mặt của người đàn ông đó mà không muốn
bị họ phát hiện, Khưu Doanh Doanh đã tốn rất nhiều công sức, khom người lén lút tiến sát lại.
Nhưng đúng lúc đó thì Khưu Doanh Doanh lại bất cẩn ấn vào chiếc chìa khóa xe đang cầm trong tay.
Ngay lập tức, chiếc xe đỗ bên cạnh xe của Chu Mộng Chỉ lập tức phát lên tiếng kêu vang inh ỏi, phá đi bầu không khí yên tĩnh trong bãi đỗ xe.
Khưu Doanh Doanh trợn mắt nhìn chiếc chìa khóa trong tay mình rồi lại nhìn về phía của Chu Mộng Chỉ và người đàn ông kia, nhất thời sững người tại chỗ không biết nên làm gì.
Lúc này, Chu Mộng Chỉ và Chu Hán Khanh nghe thấy tiếng động cũng lập tức quay đầu nhìn về phía Khưu Doanh Doanh.
“Chết tiệt…” Khưu Doanh Doanh cuối cùng cũng trông thấy mặt người đàn ông ấy, không kìm được mà thốt lên, cô còn tưởng chồng của Chu Mộng Chỉ phải đẹp trai lồng lộn, thì ra cũng chỉ thường thường bậc trung, nếu so với chú đẹp trai của mình thì không phải là kém xa sao?
Ơ, không đúng!
Khưu Doanh Doanh nhìn mặt người đàn ông, cảm thấy mình hình như đã gặp anh ta ở đâu rồi! Nhưng mà là ở đâu nhỉ?
“Khưu Doanh Doanh!” Chu Mộng Chỉ ngồi trong xe lúc đầu ngây người, sau đó lập tức hét lên đầy hoảng loạn.
Khưu Doanh Doanh lập tức định thần lại, sau đó ngượng ngùng ôm mặt chạy như bay ra khỏi bãi đỗ xe: Tiêu rồi tiêu rồi, nhìn trộm bị bắt quả tang, lát nữa Chu Mộng Chỉ sẽ tìm mình tính sổ cho xem!
Chu Mộng Chỉ ngồi trong xe nhìn theo bóng dáng chạy đi của Khưu Doanh Doanh, sợ đến mức bật khóc: “Chu Hán Khanh, cảnh tượng chúng ta ôm nhau đã bị Khưu Doanh Doanh nhìn thấy rồi! Làm sao đây? Làm sao đây?”
Sao mình lại bất cẩn như vậy? Lại để cho Khưu Doanh Doanh trông thấy! Tất cả là tại Chu Hán Khanh, tại sao lại đề nghị gặp ở bãi đỗ xe chứ?
Chu Hán Khanh vừa rồi cũng rất hốt hoảng, nhưng thấy Chu Mộng Chỉ sợ đến như vậy, anh ta phải mau chóng giữ bình tĩnh để an ủi cô ta, không để cô ta vì hoảng loạn mà làm ra chuyện rồ dại.
“Mộng Chỉ, đừng khóc.” Chu Hán Khanh trầm ngâm, cố trấn tĩnh bản thân, sau đó ôm Chu Mộng Chỉ đang khóc nức nở vào lòng an ủi: “Khưu Doanh Doanh vẫn chưa biết em là phu nhân tổng tài của tập đoàn Cố Thị, cho nên cho dù có thấy em và anh ở bên nhau thì cũng chẳng sao cả!”
Chu Hán Khanh nhìn theo hướng Khưu Doanh Doanh vừa chạy đi, phân vân không biết có nên nói cho Chu Mộng Chỉ một sự thật: Anh ta có quen cô gái ấy, cách đây ít lâu anh ta có gặp cô ở sảnh công ty Cố Thị, cô chính là bạn gái của Cao Lỗi.
Không biết Khưu Doanh Doanh có còn nhớ mình không, mà cũng không biết Khưu Doanh Doanh có kể lại chuyện này với Cao Lỗi không.
“Nhưng An Điềm là bạn thân với Khưu Doanh Doanh thì lại biết thân phận của em!” Chu Mộng Chỉ hốt hoảng không biết phải làm sao, “Lỡ như Khưu Doanh Doanh kể lại hết những điều vừa thấy với An Điềm, vậy chuyện của hai chúng ta chẳng phải sẽ bị lộ sao?”
“An Điềm chỉ là một nhân viên quèn của Tô Thị, cho dù cô ta có biết thì Cố Thiên Tuấn cũng sẽ không lập tức biết ngay đâu!” Chu Hán Khanh vỗ lưng Chu Mộng Chỉ, cố gắng giúp cô ta trấn tĩnh.
“Nhưng giấy không thể nào gói được lửa!” Chu Mộng Chỉ khóc đến mức lớp trang điểm bắt đầu nhòa đi, cô ta nắm lấy tay Chu Hán Khanh như nắm lấy cái phao cứu hộ mà cầu khẩn, “Hán Khanh, chuyện giữa hai chúng ta tuyệt đối không được để Cố Thiên Tuấn biết! Anh mau giết An Điềm đi có được không? Cả Khưu Doanh Doanh nữa, hai đứa chúng nó đều phải chết!”
“Anh biết rồi!” Chu Hán Khanh đảm bảo chắc nịch, “Chỉ cần là những kẻ uy hiếp đến em thì anh nhất định sẽ không do dự mà trừ khử!”
“Hán Khanh, anh nhất định phải giúp em, nhất định phải giúp em…” Chu Mộng Chỉ úp mặt vào lòng Chu Hán Khanh khóc nức nở, giọng nói lạc đi…