Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai

Chương 379


trước sau

“Sao thế? Sáng ra không nhìn thấy anh nên có hơi không nỡ đúng không?” Cố Thiên Tuấn vừa ra khỏi bếp là đã ôm chầm lấy An Điềm.

“Không phải.” An Điềm vội đẩy Cố Thiên Tuấn ra, “Tôi kéo anh ra đây là muốn nói với anh chuyện liên quan đến viên kim cương xanh.”

An Điềm vừa nói vừa nâng tay ra trước mặt Cố Thiên Tuấn: “Sao anh chưa được sự đồng ý của tôi mà đã đeo nhẫn lên tay tôi rồi?”

“Bây giờ tôi trả lại cho anh!” An Điềm vừa nói vừa tháo chiếc nhẫn trong tay ra.

“Ai bảo là anh chưa được sự đồng ý của em mà đã đeo cho em?” Cố Thiên Tuấn vừa giữ tay An Điềm lại vừa ôm cô rồi cúi đầu nói, “Tối qua rõ ràng em đã đồng ý rồi!”

“Anh nói bậy, tôi đồng ý khi nào?” An Điềm trừng mắt hỏi.

“Thì tối hôm qua…” Cố Thiên Tuấn ghé sát vào tai An Điềm nói hết sức ám muội, “Anh hỏi em có muốn không, em nói muốn…”

“Tôi…” Mặt An Điềm lập tức đỏ lên như gấc, hôm qua ý thức của cô mơ hồ như vậy, làm sao phân biệt được Cố Thiên Tuấn hỏi có muốn không lúc đó là muốn cái gì?

Nhưng cho dù cô có nói gì thì câu trả lời lúc đó cũng thật là xấu hổ!

An Điềm cúi đầu, thật sự không biết phải nói gì!

“Sao thế, em vẫn không tin à?” Cố Thiên Tuấn chợt ngậm lấy vành tai An Điềm, khiến toàn thân cô trở nên căng cứng, “Hay là, bây giờ anh sẽ mô phỏng lại chuyện xảy ra hôm qua cho em nhớ lại nhé?”

“Tôi…” An Điềm nuốt nước bọt rồi đẩy Cố Thiên Tuấn ra, khẽ trách móc, “An An đang ăn sáng đấy, anh đừng có thế này được không?”

Cố Thiên Tuấn tỏ vẻ ngây thơ: “Là do em không tin anh mà.”

“Tôi…” An Điềm mấp máy môi, không biết phải nói gì, cô cứ “tôi” như vậy suốt một lúc.

“Được rồi được rồi, cũng không còn việc gì nữa, tôi đi ăn sáng đây!” An Điềm mặt mũi đỏ bừng đi vào nhà bếp, không dám nói đến chuyện của chiếc nhẫn nữa.

Cố Thiên Tuấn đứng nguyên tại chỗ, nhìn theo bóng lưng kiều diễm của An Điềm, đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của cuộc đời, được cùng sớm tối bên nhau với người mình yêu có lẽ chính là mục tiêu phấn đấu lớn nhất của một người.

Mong là mọi chuyện mau chóng được giải quyết, để anh có thể đưa An Điềm quang minh chính đại về bên cạnh mình!

**

“Chu Mộng Chỉ, tôi từ đầu đến cuối chưa bao giờ yêu cô, tôi căm hận việc cô lừa tôi, tôi mãi mãi cũng không bao giờ tha thứ cho cô, cô mau xuống địa ngục đi!”

“Không, không! Thiên Tuấn, em yêu anh, em yêu anh, Thiên Tuấn, đừng mà! Đừng mà!”

Chu Mộng Chỉ đang ngủ chợt kêu lên thảm thiết rồi đột ngột mở mắt ra, ngồi bật dậy.

Chu Hán Khanh đang ngồi bên giường lập tức ôm cô ta vào lòng khẽ an ủi: “Mộng Chỉ, đừng sợ, có anh đây!”

Chu Mộng Chỉ thở hổn hển một lúc mới lấy lại bình tĩnh, đưa tay lau mồ hôi trên trán rồi thều thào hỏi: “Em đang ở đâu đây?”

“Đây là căn nhà mà hai năm trước anh đã mua.” Chu Hán Khanh khẽ vỗ vào lưng Chu Mộng Chỉ an ủi, “Em đừng lo, đây là nơi ở của riêng chúng ta, rất an toàn.”

Lúc đầu, khi Chu Hán Khanh mua căn nhà này vốn là định cho mình có một nơi yên tĩnh để nghỉ ngơi, không ngờ mấy năm sau nó lại trở thành nơi mà anh ta và Chu Mộng Chỉ có thể náu thân an toàn.

Chu Mộng Chỉ quay đầu nhìn một lượt xung quanh, thấy cách bài trí ở đây rất kì lạ, khắp nơi là những vật trang trí rất đáng sợ, có cái đỏ như máu, có cái lại đen như màn đêm, khiến cô ta trông mà cảm thấy rất ngột ngạt.

Chu Mộng Chỉ bất giác đưa tay kéo chặt chăn, rồi đột nhiên như nhớ lại gì đó, vội vàng hất chăn ra chạy xuống giường: “Không được, em đã ngủ ở đây cả một đêm rồi, Thiên Tuấn chắc sẽ lo lắng lắm, em phải về ngay!”

“Mộng Chỉ, em tỉnh táo lại một chút đi được không?” Chu Hán Khanh ôm thật chặt Chu Mộng Chỉ từ đằng sau rồi hét lên, “Em đã quên mấy điều anh nói với em hôm qua rồi à?”

“Không, em không tin! Anh đang gạt em!” Chu Mộng Chỉ lắc đầu nguầy nguậy, “Em không tin Thiên Tuấn lại đối xử với em như vậy!”

“Nhưng anh không nhìn nhầm đâu! Cố Thiên Tuấn tối qua rõ ràng đã ở chỗ của An Điềm, hành tung rất bí ẩn! Anh thậm chí còn nghi là, anh ta từ lâu đã biết chuyện hai chúng ta phản bội anh ta rồi!”

“Vậy thì em sẽ
xin lỗi anh ấy, sẽ quỳ xuống mà cầu xin anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ tha thứ cho em thôi!” Chu Mộng Chỉ vẫn ra sức vùng vẫy.

“Mộng Chỉ, anh phải nói bao nhiêu lần thì em mới hiểu? Cố Thiên Tuấn không còn yêu em nũa rồi! Cho dù em có quỳ xuống cầu xin thì anh ta cũng không thèm nhìn em đâu!”

“Không được, em phải chính miệng hỏi anh ấy có phải là không còn yêu em nữa không, em phải hỏi Thiên Tuấn, phải đến trước mặt anh ấy đích thân hỏi!” Chu Mộng Chỉ đầu tóc rũ rượi, trông hệt như một con ma vậy.

“Nhưng lỡ như ngay từ đầu Cố Thiên Tuấn đã bày kế ra với em, vậy em đi như vậy chẳng phải là đã đánh rắn động cỏ rồi sao?” Chu Hán Khanh ôm chặt Chu Mộng Chỉ, mặc cho cô ta vùng vẫy đánh đấm vào người mình, “Anh không thể để em mạo hiểm được!”

“Vậy em phải làm sao?” Chu Mộng Chỉ bật khóc nức nở, “Không lẽ em cứ ở mãi chỗ này, không làm gì hết sao?”

“Không làm gì hết vẫn đỡ hơn là tự tìm đường chết!” Chu Hán Khanh cuối cùng cũng quát lên, anh ta thật sự không biết phải làm sao mới khiến Chu Mộng Chỉ bình tĩnh lại.

“Tự tìm đường chết…” Chu Mộng Chỉ đang điên cuồng vùng vẫy, nghe đến mấy chữ ấy đột nhiên như mất hết sức lực, cô ta chớp mắt, nước mắt rơi lã chã, “Em đi tìm Cố Thiên Tuấn chồng mình, vậy mà bây lại thành tự tìm đường chết sao? Tại sao, tất cả chuyện này rốt cuộc là tại sao?”

Chu Hán Khanh thấy Chu Mộng Chỉ cuối cùng cũng bình tĩnh lại mới thầm thở phào trong lòng, anh ta gục đầu lên mái tóc rối bời của Chu Mộng Chỉ rồi khẽ nói: “Mộng Chỉ, xem như anh cầu xin em, em đừng cứng đầu u mê nữa được không? Anh thật sự rất sợ mất em.”

Chu Mộng Chỉ đứng trân trân tại chỗ, rồi chợt nói bằng giọng khản đặc: “Chu Hán Khanh…”

“Ừ.” Chu Hán Khanh gật đầu, trong lòng tràn ngập sự thương xót và lo lắng cho Chu Mộng Chỉ.

Chu Mộng Chỉ sụt sịt mũi, nghiêm túc hỏi: “Thật ra Thiên Tuấn vẫn rất yêu em, nhưng anh vì muốn có được em nên mới bịa đặt ra chuyện này, có đúng không?”

Chu Hán Khanh lập tức cảm thấy toàn thân như mất sức lực, anh ta từ từ buông tay ra, không tin được mà lùi lại một bước: “Mộng Chỉ, trong mắt em, anh là con người như vậy sao? Em cảm thấy bao nhiêu năm qua, anh cam tâm tình nguyện ở bên cạnh em, giúp em làm bao nhiêu chuyện tồi tệ như vậy, cố gắng kìm nén nỗi đau mà chúc phúc cho em và Cố Thiên Tuấn, vậy mà lại có thể làm ra chuyện đê tiện như vậy sao? Em nghĩ anh là con người như vậy sao?”

“Em…” Chu Mộng Chỉ mấp máy môi, không thể trả lời câu hỏi của Chu Hán Khanh. Phải rồi, bao nhiêu năm qua, Chu Hán Khanh đã luôn ở bên cạnh mình, chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với mình, vì mình, anh ấy thậm chí còn đi giết người, vậy bây giờ sao có thể làm ra chuyện lừa gạt mình chứ?

Nhưng Thiên Tuấn… Thiên Tuấn tại sao chỉ trong một đêm lại như biến thành một người khác như vậy? Tại sao?

Từng giọt nước mắt lăn dài trên má Chu Mộng Chỉ, cô ta từ từ quay người lại, thân hình lảo đảo như lá vàng rơi trong gió, nhìn Chu Hán Khanh rồi thất thanh nói: “Nhưng mà, Thiên Tuấn sao lại ở cùng với An Điềm chứ? Tại sao? Giữa họ hoàn toàn không thể tồn tại mối quan hệ gì cơ mà!”

“An Điềm này không hề đơn giản, lúc trước chúng ta đã xem thường cô ta rồi.” Chu Hán Khanh hít một hơi thật sâu, trong lòng vẫn còn rất đau bởi sự nghi ngờ vừa rồi của Chu Mộng Chỉ, “Trong lúc em bất tỉnh, anh đã phái người điều tra lai lịch của An Điềm, nhưng ngoại trừ học lực, giới tính, họ tên, tuổi tác và trường tốt nghiệp ra thì tất cả các thông tin khác, anh đều không tra ra được.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện