“Tôi…” An Điềm há miệng ra rồi lại nhìn xuống An An đang không hiểu gì, rồi đành phải mím miệng lại, không lên tiếng nữa.
Bây giờ cũng không có lý do nào tốt hơn để giải thích với An An, nhưng, sau này mình nhất định phải buộc Cố Thiên Tuấn giải thích rõ ràng với An An rằng mình chưa bao giờ hứa gì với Cố Thiên Tuấn cả! An Điềm giận dữ nghĩ.
“Chú Cố ơi, mẹ ơi, hai người mau nói đi! Hai người kết hôn khi nào vậy? Sao con không biết?” An An kéo kéo vạt áo của Cố Thiên Tuấn, háo hức hỏi.
“Thì tối qua đó!” Cố Thiên Tuấn bắt đầu nói huyên thuyên với An An bằng một vẻ mặt nghiêm túc. “Tối qua, khi con đang ngủ say, chú và mẹ con đã kết hôn!”
Cố Thiên Tuấn nói rồi cầm tay An Điềm lên đặt trước mặt An An: “Con nhìn thấy chưa? Chiếc nhẫn kim cương xanh này chính là nhẫn cưới của chú và mẹ.”
“Wow!” Cái miệng nhỏ của An An không thể nén được phải kêu lên. “Chú Cố ơi, chú thực sự đã cưới mẹ con sao?”
“Đúng vậy!” Cố Thiên Tuấn gật đầu nghiêm túc, còn cầm lấy tay An Điềm và hỏi: “Có phải vậy không? An Điềm!”
“Ờ, ha ha…” An Điềm cười gượng một tiếng, cô ngập ngừng nhưng vẫn không nói ra. Cái tên Cố Thiên Tuấn này, rõ ràng đang mượn chuyện An An để lợi dụng mình!
Tuy nhiên, An An lại không để ý thấy biểu hiện ngượng ngùng của An Điềm. Bây giờ, trong trái tim nhỏ bé của cậu chỉ đầy tiếc nuối: “A, chú Cố ơi, chú và mẹ kết hôn, sao lại không cho con tham gia? Mà hơn nữa, người ta cưới nhau đều tổ chức vào ban ngày, tại sao chỉ có hai người muốn kết hôn vào ban đêm thế?”
“An An ngoan.” Cố Thiên Tuấn ngồi xổm xuống, mỉm cười nói. “Nếu An An thấy không vui, vậy chú sẽ tổ chức lại lễ cưới với mẹ con một lần nữa. Đến lúc đó, không chỉ An An được tham gia, mà bạn bè của An An, và cả bạn bè của mẹ con, cũng đều có thể đến tham gia!”
“Thật hả chú?” Đôi mắt trong của An An sáng lên ngay lập tức.
“Đương nhiên là thật!” Cố Thiên Tuấn gật đầu cái rụp. “Chú sẽ không lừa An An đâu!”
“Yeah! Con được tham dự đám cưới của mẹ và chú Cố rồi!” An An nhảy lên sung sướng. Cậu đưa tay ra nắm lấy tay của Cố Thiên Tuấn, rồi chạy tới nắm lấy tay An Điềm, vừa nhảy vừa nói: “Mẹ ơi, hôm nay con vui lắm! Con cũng có bố rồi!”
“An An…”
An Điềm vốn đang giận Cố Thiên Tuấn vì đã nói lung tung chuyện đám cưới gì đó, nhưng lời An An vừa thốt ra đã khiến cổ họng cô hơi nghẹn ngào: Bao nhiêu năm qua, mặc dù An An hiếm khi nhắc đến từ bố này với mình, nhưng trong lòng nó, chắc vẫn rất khát khao có được một người bố!
Nhưng tình hình hiện tại, hoàn toàn không phải như những gì An An đã nghĩ!
An Điềm khịt mũi, trong lòng thấy hơi buồn.
“An An ngoan, con đi chơi đi. Chú còn vài điều muốn nói với mẹ con.” Cố Thiên Tuấn ngồi xổm xuống, cười rạng rỡ và dịu dàng.
“Dạ vâng!” An An lần lượt hôn gió với Cố Thiên Tuấn và An Điềm, sau đó vui vẻ chạy đi chơi.
“Cố Thiên Tuấn…” An Điềm lẩm bẩm gọi tên Cố Thiên Tuấn ở sau lưng anh. Cô hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm và hỏi. “Thật ra, thân thế của An An, anh đã biết từ lâu rồi phải không?”
“Ừm,” Cố Thiên Tuấn quay người lại và gật đầu với An Điềm.
Quả đúng như mình đã suy đoán cách đây một thời gian, Cố Thiên Tuấn đã biết thân phận của An An rồi.
An Điềm nhận được câu trả lời chỉ khẽ thở dài nói nhỏ: “Cố Thiên Tuấn, tôi biết An An đi theo anh thì cuộc sống sẽ tốt hơn, nhưng tôi không nỡ xa An An. Mà anh không cần lo, vì anh là bố của con tôi, nên tôi sẽ tôn trọng quyền lợi mà anh nên có. Cho con gọi anh bằng bố cũng không sao, chỉ là, anh nói dối với An An rằng chúng ta sẽ tổ chức đám cưới, thật sự là…”
“Anh nói thật mà.” Cố Thiên Tuấn ngắt lời An Điềm, nhìn vào cô một cách nghiêm túc.
“Hả?” An Điềm nhất thời không phản ứng lại được.
“Anh sẽ cưới em, sau đó tổ chức cho em một đám cưới linh đình” Cố Thiên Tuấn đi đến chỗ An Điềm rồi
nói thật rõ ràng. “Những lời anh vừa nói với An An, đều là thật lòng. Anh phải bù đắp những gì đã nợ em trong bốn năm qua.”
“Anh…” An Điềm bất giác lùi về sau một bước. Cô mở miệng và nói: “Nhưng mà…”
“Còn nhớ anh từng nói với em là chờ anh không?”
“Nhớ, nhưng mà…”
“Bây giờ, thời cơ đã chín muồi rồi.” Cố Thiên Tuấn khẽ mỉm cười. Anh nhẹ nhàng nâng cằm An Điềm lên rồi hôn một cái lên đôi môi căng mọng của cô. “Em chờ anh thêm một đêm nay nữa. Ngày mai, mọi chuyện sẽ kết thúc, anh sẽ kể cho em nghe tất cả.”
“Tất cả mọi chuyện? Tất cả mọi chuyện gì? Cố Thiên Tuấn, anh đã giấu tôi đi làm gì rồi? Tôi…”
“Được rồi, anh phải giải quyết xong chuyện đó càng sớm càng tốt. Em phải ngoan đấy.” Cố Thiên Tuấn lại hôn lên trán An Điềm, rồi quay người đi đến chỗ chiếc xe mà Cao Lỗi đang chờ sẵn ở đằng kia.
“Này, này, này…” An Điềm đuổi theo về phía trước một bước, mở to mắt nhìn Cố Thiên Tuấn ngồi vào xe của Cao Lỗi rồi rời đi.
“Thật là!” An Điềm cúi đầu và lẩm bẩm: “Chuyện gì mà bắt mình phải đợi đến ngày mai mới nói? Nói ngay bây giờ không được à?”
Bất lực thở dài, An Điềm vuốt lại mái tóc đã bị Cố Thiên Tuấn làm rối, rồi quay người đi vào trong biệt thự.
Không có gì để làm, An Điềm đi ép cho mình một cốc nước trái cây.
“Chà chà…” An Điềm uống một ngụm nước trái cây, ngồi nhàn nhã trên ghế sofa.
Ngửa đầu ra gối dựa, An Điềm nhắm mắt lại một cách thư giãn: Thật ra, cuộc sống không phải làm việc cũng khá tốt!
Ngay lúc này, nhạc chuông điện thoại vang lên, An Điềm vội lấy máy ra.
Khi nhìn thấy số điện thoại hiển thị trên màn hình, An Điềm hơi lấy làm lạ: Sao Lâm Hiểu Hiểu lại gọi cho mình? Kể từ khi trở về từ chuyến du lịch suối nước nóng đến nay, hai người họ không còn liên lạc với nhau nữa.
Không biết lần này cô ấy gọi cho mình, có mục đích gì?
An Điềm cúi mặt xuống suy nghĩ, rồi nối máy với Lâm Hiểu Hiểu để dò hỏi.
“An Điềm!” Giọng nói vui vẻ của Lâm Hiểu Hiểu vang lên từ đầu bên kia của điện thoại. Giọng điệu quen thuộc và nhiệt tình này, dường như chưa từng có chuyện gì xảy ra trước đây vậy.
“Ừm.” Mặc dù Lâm Hiểu Hiểu giả vờ như chưa từng có gì xảy ra, nhưng An Điềm lại nhớ rất rõ.
Lâm Hiểu Hiểu thực sự đã rất tốt với mình, cũng thực sự đã làm tổn thương mình, An Điềm không biết mình nên dùng thái độ gì để đối mặt với cô ấy, nên chỉ có thể “ừm” nhẹ một tiếng.
“An Điềm, cô vẫn còn giận tôi à?” Lâm Hiểu Hiểu dường như đã cảm nhận được những thay đổi cảm xúc của An Điềm, giọng của cô ấy ngay lập tức trở nên thận trọng. “Chuyện lần trước, là tôi đã làm sai. Tôi xin lỗi cô, xin lỗi, xin lỗi…”
An Điềm nghe thấy giọng nói áy náy của Lâm Hiểu Hiểu, trong lòng rối rắm và cúi đầu xuống, vẫn nhớ như in lần đầu tiên gặp Lâm Hiểu Hiểu thì đã bị cô ấy làm khó.
Tuy nhiên, sau đó, khi nhà mình bị ngập trong nước, Lâm Hiểu Hiểu là người đầu tiên đưa tay ra giúp đỡ. Cô ấy đã cho mình cơ hội làm việc, và khi mình bị Lý An Ni bắt nạt, cũng chính Lâm Hiểu Hiểu đã ra mặt giùm mình.
Hiểu Hiểu là một cô gái có tâm tư đơn giản, nhưng lại quá cố chấp và quá bướng bỉnh mà thôi. An Điềm thở dài, và trong quá trình nhớ lại tình bạn trước đây giữa hai người, cô đã tha thứ cho Lâm Hiểu Hiểu.