60405.An Điềm bắt đầu tận hưởng cảnh sắc xung quanh, nhận thấy rằng cậu chủ chưa từng gặp mặt này dường như rất có tình cảm, khắp biệt thự đều đầy cây cỏ.
Đủ loại hoa cỏ cây cối, hồ cá non bộ, đều hiển hiện ở trước mắt một cách khéo léo. Điểm độc đáo là, cách đó không xa có một giàn nho. Bây giờ đang đầu hè, những chiếc lá xanh mướt giống như một chiếc quạt nhỏ, đang đung đưa trong gió.
Bên dưới giàn nho là một chiếc xích đu.
Dì Dương nhận thấy ánh mắt của An Điềm tập trung vào chiếc xích đu dưới giàn nho kia, liền cười nói: “Chờ khi nào cô An khỏe lại, cô có thể ngồi lên đó chơi rồi.”
“Vâng.” An Điềm gật đầu mỉm cười với dì Dương.
Khung cảnh hai người nhìn nhau và mỉm cười đã được chàng trai đứng trên tầng hai nhìn thấy tất cả. Nhìn thấy An Điềm cười dưới ánh mặt trời, khóe miệng của chàng trai đó cũng bất giác lộ ra nụ cười.
Thẩm Sở Hà nãy giờ vẫn đứng sau lưng chàng trai, nét mặt đang tối sầm lại, cô không cần nhìn cũng biết rằng chàng trai đó đang cười.
Thực ra, trước nay Thẩm Sở Hà cũng đã chuẩn bị tâm lý, cô biết rằng anh sẽ xem trọng An Điềm hơn. Nhưng, mức độ yêu chiều và quan tâm như thế, đã vượt quá sức tưởng tượng của Thẩm Sở Hà.
Mình và cậu ấy mới là cùng một loại người mà! Họ đều có những năm tháng tuổi thơ tương tự nhau. Họ đều là những người có vẻ ngoài trong sáng và vô hại, nhưng nội tâm lại rất khó đoán! Mình và cậu ấy mới là một đôi trời sinh, cũng chỉ có mình mới hợp với cậu ấy nhất!
Nhưng còn An Điềm này thì sao? Cô ta có gì? Rốt cuộc cô ta có điểm nào tốt? Tại sao cô ta chỉ cần cười đại một cái thì đã có thể khiến cậu ấy vui theo đến vậy?
Thẩm Sở Hà đã biết anh rất nhiều năm, nhưng số lần nhìn thấy anh cười tổng cộng lại cũng không nhiều như bây giờ cô nhìn thấy!
“An Điềm ở trong tim cậu quan trọng đến thế sao?” Thẩm Sở Hà luôn tự nhủ mình phải bình tĩnh, nhưng vẫn không thể kìm nén được phải buột miệng hỏi.
Chàng trai nghe thấy giọng nói của Thẩm Sở Hà liền hơi khựng lại, sau đó gật đầu: “Phải.”
“Cậu…” Thẩm Sở Hà mỉm cười cay đắng. Đã sớm biết trước kết quả, tại sao còn phải chuốc khổ vào thân? Thẩm Sở Hà, rốt cuộc mày còn định ngu ngốc đến bao giờ?
Thẩm Sở Hà hít một hơi thật sâu, rồi cố tỏ vẻ rộng lượng mỉm cười: “Thôi bỏ đi, xem như mình chưa hỏi gì!”
“Chẳng phải mình đã bảo cậu không được phép xuất hiện trước mặt mình trong nửa tháng hay sao?” Một lần nữa, ánh mắt của chàng trai liếc nhìn vào An Điềm đang ở tầng dưới, rồi mới quay người lại và nhìn vào Thẩm Sở Hà. “Dạo này cậu có vẻ rất thích tự quyết thì phải.”
“Mình đến đây để giúp cậu mà.” Thẩm Sở Hà có kìm nén sự ganh tỵ trong lòng, trên mặt nở một nụ cười ấm áp như ánh dương. “Bây giờ Nhiên Nhiên của cậu đã tỉnh lại rồi, cậu nên yên tâm để làm những việc khác rồi chứ?”
“Vậy thì sao?” Chàng trai nhướn mày lên nhìn Thẩm Sở Hà. Sở dĩ anh cho phép Thẩm Sở Hà ở lại bên cạnh mình là bởi vì Thẩm Sở Hà rất thông minh, luôn biết khi nào nên làm việc gì, hơn nữa lại làm rất đúng mực.
Nếu Thẩm Sở Hà làm hỏng mọi việc, đó không phải do cô thiếu khả năng, mà vì cô muốn cố tình làm hỏng mà thôi. Giống như chuyện Nhiên Nhiên bị bắt cóc lần này.
Do đó, chàng trai cảm thấy rằng mình cần phải cho Thẩm Sở Hà một bài học, để cô biết rõ vị trí của mình.
“Vì vậy, mình bất chấp nguy cơ có thể bị cậu chán ghét, mà vẫn chạy đến đây.” Giọng của Thẩm Sở Hà đầy kiêu ngạo. Cô chậm rãi đi đến trước mặt chàng trai, đưa tay ra chỉnh lại cổ áo của anh. “Chắc cậu sẽ không định ghét bỏ mình thật đó chứ?”
Chàng trai chụp lấy bàn tay của Thẩm Sở Hà, giữ cô cách xa mình: “Đúng là có ý định này, bởi vì dạo này cậu rất không vâng lời.”
“Ái chà, vậy phải làm gì mới được đây?” Thẩm Sở Hà nhẹ nhàng đưa tay lên che miệng mình, rồi giả vờ hoảng hốt. “Hay là, mình thay cậu đi tìm Leonard cho. Cậu cứ ở đây với An Điềm, để mình lấy công chuộc tội, được chứ?”
Chiêu tỏ vẻ ngoan ngoãn này của Thẩm Sở Hà rất thông minh. Chuyện cần làm tiếp theo rất quan trọng, và Thẩm Sở Hà là một trong những người có thể nói chuyện với Leonard. Điều quan trọng nhất là, chàng trai cũng thực sự rất muốn được ở lại với An Điềm lâu hơn một chút, dù chỉ đứng từ xa và nhìn cô ấy, vậy cũng tốt lắm rồi.
Ngay
lập tức, chàng trai liền từ bỏ ý định tiếp tục phạt cảnh cáo Thẩm Sở Hà. Anh vỗ vai Thẩm Sở Hà và gật đầu: “Cũng được! Tiếp theo, nhờ vào cậu cả đấy!”
“Đảm bảo sẽ khiến cậu chủ hài lòng.” Thẩm Sở Hà mỉm cười và hơi nghiêng đầu qua. Ngoài mặt cô cười rất vui vẻ, nhưng trong lòng lạnh lùng đến mức nào, chỉ có mình cô biết.
Trong nhà tù…
Cũng đã qua vài ngày kể từ khi Chu Mộng Chỉ bị đánh lần đầu tiên.
Sự phản kháng ban đầu của Chu Mộng Chỉ đã thay đổi thành sự nhẫn nhục chịu đựng hiện tại. Song, dù cô ta có nhẫn nhịn thế nào, những người đó vẫn không chịu buông tha cho cô ta.
Hễ ai đó không vui thì liền văng tục chửi thề với cô ta, sau đó đánh đấm liên tục. Chu Mộng Chỉ cũng từng phản ánh với các quản giáo, nhưng đổi lại được là những cú đấm đá còn mạnh tay hơn của các nữ phạm nhân.
Sau đó, Chu Mộng Chỉ đã bị đánh đến sợ hãi, và dần dần không dám nói gì nữa. Các nữ phạm nhân bắt nạt cô ta, cô ta chỉ biết cắn răng chịu đựng.
Bây giờ, Chu Mộng Chỉ cảm thấy mình giống như một xác chết biết đi vậy, không biết mình phải làm gì. Cô ta hối hận từng giây từng phút rằng, nếu hôm đó mình tin vào những lời Chu Hán Khanh nói, liệu có phải sẽ không rơi vào bước đường này không?
Chu Hán Khanh, Chu Hán Khanh, Chu Hán Khanh…
Chu Mộng Chỉ thầm gọi tên Chu Hán Khanh trong lòng. Bây giờ người có thể cứu cô ta, người duy nhất mà cô ta có thể dựa vào, cũng chỉ có mình Chu Hán Khanh!
Chu Mộng Chỉ cùng đường bí lối lúc này mới phát hiện ra, thì ra người mà cô ta luôn dựa vào từ tận sâu trong đáy lòng mình, luôn là Chu Hán Khanh!
Nhưng, bây giờ đã muộn rồi! Bây giờ Chu Hán Khanh ngay cả bản thân còn khó bảo vệ được nữa là!
Chu Mộng Chỉ ôm lấy cái đầu đang đau đớn, nhớ lại trước khi bị bắt vào tù, cô ta đã biết rằng tất cả những chuyện mà mình và Chu Hán Khanh đã làm đều bị bại lộ rồi.
Bây giờ, cô ta bị bắt vào tù với tội danh giết người và đang chờ xét xử. Còn Chu Hán Khanh, đang bị truy nã khắp nơi vì tội danh thuê hung thủ đi giết người, làm gì còn cách đến cứu mình nữa!
Nước mắt cứ thế rơi xuống mà không báo trước. Chu Mộng Chỉ dựa vào bồn cầu bẩn thỉu, ngước đầu nhìn lên trần nhà với đôi mắt trống rỗng: Cuộc sống này, rốt cuộc đến khi nào mới chấm dứt?
“Này, phu nhân Cố! Sao phu nhân lại khóc rồi?” Người phụ nữ béo đang ngồi ở vị trí tốt nhất trong nhà tù thấy Chu Mộng Chỉ khóc thì ngay lập tức hét lên.
Cách gọi “phu nhân Cố” này hoàn toàn mang ý mỉa mai.
Các nữ phạm nhân trong tù đều biết đầu óc của cô Chu Mộng Chỉ mới vào này có vấn đề, dám tự hét lên rằng mình là phu nhân của tổng tài tập đoàn Cố Thị! Nằm mơ giữa ban ngày à? Phu nhân Cố mà có thể sa vào con đường tù tội?
Lời chế giễu của người phụ nữ béo ngay lập tức dấy lên tiếng cười của các nữ phạm nhân nhân khác.
Chu Mộng Chỉ cũng nhanh chóng thoát ra khỏi những cảm xúc hối tiếc buồn bã. Cô ta lau nước mắt, quay lưng lại và không dám nói gì.
Cô ta bây giờ đã bị đánh sợ rồi, cũng không dám đáp trả nữa. Dù họ có nói điều gì khó nghe, Chu Mộng Chỉ cũng đều nhẫn nhịn.
“Này! Tao đang nói mày đấy! Sao lại quay lưng đi?” Người phụ nữ béo đứng dậy, nhìn Chu Mộng Chỉ rồi hét lên với vẻ mặt hung tợn. “Mày qua đây cho tao!”
Chu Mộng Chỉ lập tức sợ đến run lẩy bẩy. Cô ta hoảng hốt nhắm chặt mắt lại. Trước ngực vốn đã bị người phụ nữ béo đó đá bị thương, vẫn chưa khỏi hẳn, bây giờ chỉ cần thở gấp thì lại thấy đau.
Bây giờ người phụ nữ béo lại gọi Chu Mộng Chỉ qua đó, Chu Mộng Chỉ cảm thấy mình sắp có thêm vết thương mới rồi.