60409.Nếu đã như vậy thì bây giờ có thể tạm thời không cần lo về an toàn của An Điềm.
Không những vậy, Cố Thiên Tuấn còn cho rằng, người đã cứu An Điềm ấy mới chính là chủ mưu của tất cả mọi chuyện này!
Người này tại sao lại cứu An Điềm? Hắn có quan hệ gì với An Điềm? Đó mới chính là những câu hỏi mà Cố Thiên Tuấn thật sự muốn tìm hiểu.
Cũng chỉ còn cách giải đáp những câu hỏi này thì Cố Thiên Tuấn mới có thể nhìn thấu ván cờ của người đó.
Nhưng cho dù đã biết An Điềm được an toàn rồi thì anh cũng không thể nào bình tĩnh được! Cố Thiên Tuấn nhắm mắt, cảm thấy hai bên thái dương nhức nhối: An Điềm, em đang ở đâu? Rốt cuộc em đang ở đâu?
Lúc này, An Điềm đang nằm sưởi nắng trong vườn biệt thự chợt hắt hơi một cái.
“Át xì!” An Điềm xoa mũi, lẩm bẩm, “Chắc chắn là An An đang nhớ mình rồi!”
Mấy ngày nay, An Điềm luôn ở trong biệt thự sân vườn này, uống thuốc bôi thuốc đúng giờ, còn được ăn uống thỏa thích, An Điềm cảm thấy mình sắp sửa thành con heo đến nơi rồi.
Nhưng suốt cả một thời gian dài mà An Điềm vẫn chưa được gặp “cậu chủ” bí ẩn kia.
Chỉ có dì Dương suốt ngày nhắc đến “cậu chủ” trước mặt An Điềm.
Chẳng hạn như: “Cô An, canh gà này là do chính tay cậu chủ nấu đấy!”
“Cô An, trong lúc cô ngủ thì cậu chủ đã đến thăm cô mấy lần đấy!”
“Cô An, cậu chủ chúng tôi cầm kì thi họa cái gì cũng giỏi, cô gái nào mà lấy được cậu ấy thì đúng là có phúc ba đời đấy!”
Vân vân và mây mây.
An Điềm lúc đầu còn ậm ừ phụ họa vài âu, nhưng bây giờ thì hoàn toàn làm như không nghe thấy nữa. Ngoài ra, khi sức khỏe càng lúc càng hồi phục thì tâm trạng An Điềm lại càng lúc càng cảm thấy khó chịu.
Cô đã mất tích một thời gian dài rồi, chắc chắn đang có rất nhiều người lo lắng cho cô, nhất là An An, cũng không biết dạo này có ổn không. Còn có cả Doanh Doanh nữa, không biết tình hình sức khỏe ra sao rồi. Và cả Cố Thiên Tuấn, có phải đang rất lo cho cô hay không.
Nhưng dì Dương không hề cho cô đi đâu cả, ngay cả điện thoại cũng không được gọi!
An Điềm thở dài, trong lòng thấy rất bức bối, cứ liên tục nghiến cọng cỏ đang cắn ở răng..
“Cô An!” Dì Dương từ xa bước đến chỗ của An Điềm.
An Điềm giả vờ không nghe thấy, cũng không quan tâm dì Dương, cứ tiếp tục ngồi thẫn thờ trên bãi cỏ.
“Cô An!” Dì Dương bước đến trước mặt An Điềm cười nói, “Cô An, lại đến giờ ăn cơm rồi, hôm nay thì cậu chủ nhà chúng tôi đã nấu cho cô…”
“Dì Dương!” An Điềm ngắt lời dì Dương, lấy cọng cỏ đang cắn ra ném xuống đất rồi tò mò hỏi, “Con có thể gặp cậu chủ của dì không?”
“Cô An, tôi đã nói rồi, cậu chủ nói bây giờ chưa phải lúc gặp cô, cho hỏi cô có việc gì không? Tôi nhất định sẽ chuyển lời.”
“Thật ra, con muốn về nhà.” An Điềm mấy ngày nay đã liên tục tỏ ý này, “Con thật sự rất lo cho người nhà và bạn bè con.”
Dì Dương thở dài nói với An Điềm: “Thật ra, cô An à, cô thì lo cho người nhà và bạn bè cô, nhưng cậu chủ nhà chúng tôi thì lại rất lo cho cô đấy.”
“Con nói rõ lại lần nữa, con thật sự cảm ơn cậu chủ của dì đã cứu con, nhưng anh ta lại không ra gặp mặt con, con cũng chẳng biết anh ta là ai, giờ con muốn cảm ơn cũng không biết cảm ơn ai nữa!” An Điềm có hơi sốt ruột, “Hơn nữa, cho dù ra sao thì anh ta cũng không thể bắt con ở mãi chỗ này được, con còn nhiều chuyện phải làm lắm!”
“Nhưng mà…”
“Dì Dương, dì khỏi phải nhưng nhị nữa, xem như con cầu xin dì đi! Nếu cậu chủ của dì không muốn gặp con thì xin dì nói với anh ấy, con thật sự rất muốn rất muốn về nhà!”
“Chuyện này…” Dì Dương nhìn vẻ mặt của An Điềm, chỉ biết thở dài nói, “Thôi được rồi, để tôi đi hỏi lại cậu chủ. Nhưng mà, cô phải ăn cơm trước đã! Sau khi cô ăn cơm xong rồi, tôi sẽ báo lại kết quả cho cô! Giờ tôi dìu cô lên lầu.”
“Không cần đâu, con tự đi được, con khỏe lắm rồi! Chỉ cần dì cho con rời khỏi đây thì con làm gì cũng được!” An Điềm đẩy cánh tay định
dìu của dì Dương rồi quay người khập khiễng bước vào biệt thự, muốn chứng minh rằng bây giờ cô đã hoàn toàn hồi phục rồi!
Dì Dương nhìn theo bóng dáng An Điềm, biết rõ cô vẫn chưa khỏe hẳn, nhưng cũng nhận ra An Điềm thật sự muốn rời khỏi đây.
Dì Dương thở dài, vừa định quay đi thì chợt trông thấy cậu chủ của mình. Anh mặc một bộ đồ trắng đứng trước mặt dì, ánh nắng chiếu từ đằng sau khiến anh trông càng xa vời khó mà tiếp cận.
Dì Dương vội vàng cúi đầu chào: “Cậu chủ.”
“Nhiên Nhiên lại muốn bỏ đi sao?” Giọng của chàng trai có hơi hụt hẫng, anh vốn định giữ cô lại lâu hơn nữa.
“Vâng, cô An có vẻ rất lo lắng cho người nhà và bạn bè mình.” Dì Dương gật đầu, “Cậu chủ, sao cậu vẫn không chịu gặp mặt cô An Điềm? Cô ấy đã bảo là rất cảm kích ơn cứu mạng của cậu.”
“Giờ vẫn chưa phải lúc, tôi không thể lấy thân phận này mà gặp cô ấy được.” Chàng trai trầm ngâm, do dự rất lâu, cuối cùng quyết định, “Mau dọn hành lí cho An Điềm, nhớ xếp cả số thuốc uống và thuốc bôi mà cô ấy cần nữa nhé.”
“Cậu chủ, ý cậu là…”
“Bây giờ Nhiên Nhiên đã khỏe nhiều rồi, nếu cô ấy muốn đi thì cứ để cô ấy đi.” Chàng trai bất lực thở dài, “Dù sao chúng tôi rồi sẽ mau chóng chính thức gặp nhau thôi.”
Dì Dương xót xa nhìn chàng trai, cuối cùng đành phải gật đầu nói: “Thôi được rồi, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay.”
An Điềm sau khi ăn cơm xong thì ngồi yên trong phòng, muốn chờ dì Dương đến báo lại cho cô biết ý của cậu chủ, tuy kết quả lần nào cũng khiến cô thất vọng, nhưng dù sao cũng vẫn cứ hi vọng.
Lúc này, cửa được mở ra, An Điềm lập tức đứng dậy, thấy dì Dương đang mỉm cười bước đến.
“Sao rồi dì Dương? Cậu chủ của dì nói sao?” An Điềm sốt ruột nắm tay dì Dương.
“Cô An, cô có thể đi rồi, xe đang đợi cô ngoài cổng biệt thự.” Dì Dương vỗ nhẹ lên bàn tay An Điềm nói.
“Thật sao?” An Điềm mừng rỡ nhảy cẫng lên, kích động đến mức động đến vết thương, sau đó liền nhăn nhó mặt mũi mà ngồi xuống lại.
Nhưng dù như vậy thì nét kinh ngạc trên mặt vẫn không bớt đi, cô lại kích động hỏi: “Thật chứ?”
“Thật mà.” Dì Dương gật đầu, “Để tôi dìu cô đi.”
“Vâng.” An Điềm phấn khích được dì Dương dìu ra ngoài, nhẹ nhàng ngồi lên chiếc xe đỗ ngoài cổng biệt thự.
“Cô An, tôi đưa cô đến đây thôi, bây giờ tài xế sẽ đưa cô đến khu công nghệ cao thành phố H.”
“Tạm biệt dì Dương!” An Điềm ngồi vào xe, vui vẻ vẫy tay với dì Dương, “Con sẽ nhớ dì lắm! Cảm ơn sự chăm sóc của dì thời gian qua!”
“Ừ, tạm biệt cô An!” Dì Dương cũng vẫy tay chào An Điềm.
Lúc này, tài xế trong xe nói: “Cô An, xe sắp chạy rồi, cô ngồi cẩn thận nhé.”
“À vâng.” An Điềm ngồi ở phía sau gật đầu, cảm thấy giọng của tài xế này rất quen, nhưng vì đang muốn về nhà, tâm trạng quá phấn khích nên cô cũng không để ý nhiều.
Chiếc xe từ từ lăn bánh khỏi biệt thự rộng lớn, chạy đến một con đường nhựa.
An Điềm hưng phấn ngắm nhìn phong cảnh ven đường, sau đó vui vẻ nhìn tài xế qua gương chiếu hậu, thấy anh ta mặc một cái áo khoác lớn màu đen, còn đeo kính đen và bịt khẩu trang, chỉ để lộ cặp mắt.
An Điềm thắc mắc nhún vai, nhưng ngay sau đó hiểu ra, dù sao cậu chủ nhà này cũng rất bí ẩn, thế nên tài xế của anh ta cũng bí ẩn thì cũng không có gì lạ.
“Anh là tài xế của cậu chủ đó à?” An Điềm vui vẻ xã giao với tài xế.