Song, An Điềm lập tức phủ nhận suy nghĩ của mình. Địa vị của Tô Thanh Dương quá cao, nên tầm nhìn của anh ấy cũng sẽ rất cao. Mình và Tô tổng chỉ mới gặp nhau vài lần, làm sao anh ấy lại có suy nghĩ đó với mình được chứ?
Có lẽ Tô Thanh Dương thực sự chỉ đánh giá cao mình mà thôi! Dù gì, tài năng thiết kế của mình đã bày ra ở đó. An Điềm tự hào nghĩ như vậy.
Đã là vậy, nếu An Điềm còn tiếp tục từ chối, thì có vẻ như cô hơi tự làm cao. Cô bèn nhún vai và nói: “Thôi được, tối ngày kia tôi rảnh. Đến lúc đó, Tô tổng sẽ tốn kém một bữa ra trò đấy.”
“Rất sẵn lòng.” Tô Thanh Dương nghe thấy An Điềm đồng ý, liền gật đầu vui vẻ.
Hai người nhìn nhau và cười, rồi cùng đi đến phòng Kế hoạch.
Buổi tối của hai hôm sau…
An Điềm và Tô Thanh Dương cùng đến nhà hàng Tây nổi tiếng ở thành phố H.
An Điềm mặc một chiếc váy hoa dài cộc tay, phối với đôi giày cao gót màu nude và chiếc thắt lưng màu nude, tóc bối cao, trông rất thanh lịch. Cô đưa mắt nhìn quanh nhà hàng Tây được trang hoàng cao cấp và sang trọng kia, ngay lập tức tim gan run rẩy.
Sau bữa ăn hôm nay với Tô Thanh Dương, cô phải nhịn ăn cả tháng luôn rồi. Vì dù có chia đôi với Thanh Thanh Dương, hay là mời lại Tô Thanh Dương, thì số tiền này, cô cũng phải tiêu rồi!
“Có phải cô thấy khó chịu chỗ nào không? Tôi thấy sắc mặt cô không tốt lắm.” Sau khi Tô Thanh Dương và An Điềm ngồi xuống, anh đột nhiên thấy cô có gì đó không đúng.
Tiền sinh hoạt tháng này của tôi sắp không còn nữa, sắc mặt tôi có thể tốt được à? An Điềm muốn khóc nhưng không khóc được, chỉ có thể mỉm cười và nói với Tô Thanh Dương: “Tôi không sao.”
Tuy nhiên, lúc này trong lòng An Điềm đã hạ quyết tâm: Sau này tuyệt đối không được làm việc quá khả năng nữa. Nếu Tô Thanh Dương hay ai khác mời cô đi ăn cơm, cô sẽ nói thẳng với người đó rằng mình không có tiền, không muốn nợ ân tình, cũng không muốn lợi dụng người khác. Vì vậy, tốt hơn là về nhà ăn mì ăn liền vậy!
Cây đàn vĩ cầm ở bên cạnh đang phát ra một bản nhạc êm dịu, ánh đèn mờ mờ, ngọn nến lấp lánh, bầu không khí khá ổn.
Tô Thanh Dương chu đáo cắt miếng bít tết ra và đẩy đến trước mặt An Điềm.
An Điềm lí nhí cám ơn rồi bắt đầu ăn.
Bầu không khí của bữa ăn rất tuyệt. An Điềm và Tô Thanh Dương cũng trò chuyện rất vui vẻ, chủ đề xoay quanh việc thiết kế thời trang, tâm đầu ý hợp, cứ cảm thấy gặp nhau quá muộn màng. Hai người cứ mãi trò chuyện với nhau, cảm thấy gần gũi hơn rất nhiều.
Ngay lúc này, một nhóm người nhao nhao đi về hướng An Điềm và Tô Thanh Dương. Mặc dù không ai lên tiếng, nhưng bộ dạng đấy lại rất đáng chú ý đến.
An Điềm và Tô Thanh Dương cũng không ngoại lệ. Hai người họ quay đầu lại thì nhìn thấy một cô gái ăn mặc sang trọng, đang khoác tay một anh chàng cao lớn và đẹp trai, đang đi vào nhà hàng với nhóm người đông đúc đó.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy mặt của anh chàng kia, An Điềm không kìm được cái bĩu môi: Đúng là trùng hợp thật! Ra ngoài ăn bữa cơm, vậy mà cũng gặp được Cố Thiên Tuấn và vợ anh chơi trò ân ái.
Chơi trò ân ái, sẽ chết nhanh!
An Điềm lẩm bẩm câu này đầy ác ý, trong lòng cuối cùng cũng cân bằng hơn một chút, rồi quay sang tiếp tục ăn bít tết của mình.
Nhưng Tô Thanh Dương cũng đã nhìn thấy Cố Thiên Tuấn. Là một người trong giới kinh doanh của thành phố H, Tô Thanh Dương phải đứng dậy và nói vài câu với Cố Thiên Tuấn.
Tô Thanh Dương đứng dậy và đi đến cạnh An Điềm. Anh cúi đầu và ghé sát vào An Điềm, rồi nói khẽ: “Cùng tôi qua chào hỏi vài câu với Cố tổng nào.”
Trong lòng An Điềm lập tức có hàng vạn lần không muốn, nếu biết trước sẽ như vậy, cô sẽ không đến nơi xa hoa này đâu. Nếu cô và Tô Thanh Dương đi đến quầy hàng ven đường, đảm bảo sẽ không đụng mặt với Cố Thiên Tuấn xui xẻo này, cũng sẽ không bị buộc phải đi cùng Tô Thanh Dương qua chào hỏi anh!
Tuy nhiên, Tô Thanh Dương không biết gì cả. Anh cứ nghĩ rằng giới thiệu cho An Điềm làm quen với Cố Thiên Tuấn, vậy sẽ có lợi cho An Điềm.
An Điềm bây giờ cũng không có lý do rõ ràng để từ chối Tô Thanh Dương, nên
đành phải gật đầu.
Cô cúi gầm mặt xuống với vẻ bất lực, đi theo sau Tô Thanh Dương đến chỗ Cố Thiên Tuấn và vợ anh.
“Cố tổng, xin chào.” Tô Thanh Dương nhìn Cố Thiên Tuấn, mỉm cười và đưa tay ra.
Cố Thiên Tuấn đang mặc một bộ vest màu xám bạc, không thắt cà vạt, bên trong là áo sơ mi màu trắng. Khuôn mặt đẹp trai và độc đoán tỏa ra hơi thở của một nhà vua, khắp người tỏa ra vẻ trầm tĩnh kín đáo. Bất kể đang ở nơi nào, cũng đều là tiêu điểm thu hút sự chú ý của mọi người.
“Tô tổng, xin chào.” Cố Thiên Tuấn khẽ bắt tay Tô Thanh Dương, sau đó thả nó ra một cách kịp thời. Từ đầu đến cuối, anh không hề nhìn về phía An Điềm đang đứng sau lưng Tô Thanh Dương, như thể cô không hề tồn tại vậy.
“Đây là vợ tôi, Mộng Chỉ.” Dù ở bất cứ dịp nào, bất cứ ở đâu, Cố Thiên Tuấn đều tuyên bố với mọi người rằng, người phụ nữ đứng cạnh anh là người vợ hợp pháp duy nhất mà anh yêu. Việc này thì tất cả mọi người ở thành phố H đều biết.
Do đó, ngay cả khi Chu Mộng Chỉ chỉ xuất hiện vài lần ở những dịp quan trọng, chưa bao giờ xuất hiện bên ngoài, ngoại hình và gia cảnh của cô cũng hiếm người biết đến, nhưng danh tiếng của cô cũng chưa hẳn ấy đã thua kém Cố Thiên Tuấn.
Cùng lúc với sự tò mò về ngoại hình và gia cảnh của Chu Mộng Chỉ, mọi người càng tò mò hơn về bí quyết giữ chồng của cô. Rốt cuộc cô đã dùng cách gì mà có thể làm cho Cố Thiên Tuấn hô mưa gọi gió ở thành phố H lại hết mực yêu chiều cô như vậy.
Sau khi tiếp xúc bằng mắt một cách lịch sự với Chu Mộng Chỉ, Tô Thanh Dương cũng bắt tay cô: “Chị Cố, xin chào.”
“Chào anh.” Chu Mộng Chỉ khẽ gật đầu, cử chỉ thật thanh lịch.
Còn An Điềm, nhân lúc Tô Thanh Dương, Chu Mộng Chỉ và Cố Thiên Tuấn chào hỏi nhau, cô đã lén quan sát Chu Mộng Chỉ.
Không thể không thừa nhận, Chu Mộng Chỉ được Cố Thiên Tuấn yêu chiều như vậy là vì có lý do. So với hôm gặp mặt trong nhà vệ sinh ở buổi tiệc của Lâm Thị, sắc mặt của Chu Mộng Chỉ bây giờ đã tốt hơn nhiều.
Chu Mộng Chỉ là loại người đẹp bệnh tật, dùng câu “khi nhã nhặn như hoa soi mặt nước, lúc hành động như liễu bay theo gió” để hình dung Chu Mộng Chỉ, cũng không hề quá đáng chút nào. Những đường nét trên khuôn mặt của cô không quá nổi bật, nhưng ghép chúng lại với nhau thì lại rất hài hòa. Một đôi mắt đào long lanh, chân mày lá liễu, cái mũi nhỏ và thanh tú, cộng thêm cái miệng anh đào nhỏ, ghép với khuôn mặt lớn bằng lòng bàn tay. Ngay cả khi An Điềm nhìn thấy cô cũng có mong muốn được bảo vệ mà không thể giải thích được.
Trang phục của Chu Mộng Chỉ cũng rất cao cấp. Một chiếc váy hở vai màu tím nhạt, ngoài chân váy có đính vài viên kim cương lấp lánh ra thì không còn trang trí nào khác, đơn giản nhưng thanh lịch.
Đặc biệt là sợi dây chuyền kim cương màu hồng trên cổ, dù dưới ánh đèn mờ mờ nhưng cũng rất bắt mắt.
Khi nhìn thấy viên kim cương màu hồng, hai mắt của An Điềm lóe sáng. Về sợi dây chuyền kim cương màu hồng này, giới giải trí cũng đã đưa tin. Đại phú hào của thành phố H, Cố Thiên Tuấn, đã chi hàng chục triệu để đấu giá cho vợ yêu viên kim cương đắt giá nhất trong lịch sử này.
Lúc đó, An Điềm vẫn sống trong căn hộ nhỏ ở thành phố S, đang lo lắng về tiền sinh hoạt và tiền học phí của con trai An An. Khi thấy tin này, cô đã không kìm được tiếng cười nhạo.
Vì vậy, cho đến hôm nay, nhìn thấy sợi dây chuyền kim cương màu hồng này được đeo trên cổ của chủ nhân nó, An Điềm cảm thấy hơi gai mắt.
Khi An Điềm lén nhìn Chu Mộng Chỉ, ánh mắt của Chu Mộng Chỉ cũng dừng lại trên người An Điềm.