Đứa nhỏ uất ức trề môi rất đáng thương, em gái nhà họ Phương ở một bên khinh thường bĩu môi, nhỏ giọng nói thầm: “Vì ở lại thành phố mà gả cho một người thực vật, biết ngay người phụ nữ như cô tham hư vinh.
Hừ, ở lại thì sao, trước kia Thẩm Hải Dương là cán bộ thì sao, hiện giờ cô phải ở góa cả đời chăm sóc người thực vật.
Đáng thương, đáng thương quá.”Người phụ nữ lén nói thầm xong rồi dắt đứa nhỏ đi.
Nó đi theo cô mình vài bước thì quay đầu lại nhìn mẹ và chị, lúc mua rau ở tiệm rau thì chạy tới giữ chặt tay cô.“Con nhớ mẹ thì có thể đi tìm mẹ không?”“… Có thể.”Về nhà nấu cơm, dọc đường nhìn em gái Phương nắm tay đứa trẻ rồi rẽ hướng.
Cô nhớ kiếp trước một mình cô dắt theo hai đứa con, cơ bản không được lúc nào dịu dàng với con.
Cô thức khuya dậy sớm làm việc chân tay quá mệt mỏi, cực kỳ kiệt sức nên toàn bộ sự kiên nhẫn lẫn dịu dàng đều mất hết.Ra tay đánh, mở miệng rống, con gái tính vốn nhát gan nên rất sợ cô.
Con trai thì gan lớn chút, gây ra chuyện liền trốn cô.
Bản thân cô từng chịu khổ, có lẽ trong lòng bọn nhỏ, mẹ cũng rất đáng sợ, việc giao tiếp cơ bản bằng không.Cô dông dài con gái thúc giục cô bé kết hôn, con gái đi thật xa để làm công.
Con trai sau khi vào đại học thì thường xuyên mua đồ cho cô, nhưng cơ bản không nói chuyện với cô.
Ánh mắt hai đứa con nhìn cô vừa bực bội vừa thương hại lại đau lòng.Cô muốn làm người mẹ tốt, bắt đầu từ việc việc đối xử tốt với bọn nhỏ từ khi sống lại.
Nói chuyện nhẹ nhàng, đầu tiên cô phải tự mình có cảm giác an toàn và trầm ổn lại.“Hà, buổi tối chúng ta ăn gì?”Bà cụ đi ra hỏi, cô nhanh chóng đưa tay đỡ lấy bà.
Có lẽ vì đã sắp xếp hậu sự xong, bà cụ lập tức già nua đi nhiều, thần trí cũng cũng không tốt như trước.“Bữa tối nấu cháo.
Con có mua chút khoai tây, cấp làm khoai tây bát lạn tử.
Món đó mềm xốp, thích hợp cho mẹ ăn.”“Cái gì gọi là bát lạn tử?”“Chính là lấy khoai tây gọt vỏ, bào sợi, bọc bột mì lên rồi nấu, nấu năm sáu phút cho chín, dùng loại rau mình thích để xào chung.
Làm như vậy khoai tây mềm xốp, có chút vị ngọt của khoai tây.
Dùng rau chân vịt, cà chua xào cho mẹ, được không?”“Được.” Bà cụ cười cười, thấy bên trái Họa Họa đang ngoan ngoãn làm gậy chống cho bà thì điềm đạm, hiền từ cười với cháu.
Móc từ trong túi ra hai viên kẹo cho cô bé và Thẩm Huy mỗi đứa một viên rồi ngẩng đầu nói với Lý Hà.“Hai cháu cùng mẹ ở trong viện là được, con đi nấu cơm đi.”“Vâng.” Lý Hà