Đồ hộp, bánh quy, sữa mạch nha, chú họ đúng là chịu chi.
Lý Hà trầm mặt không đi đón, người đàn ông bị mất mặt, lập tức nổi giận, mở miệng liền quở trách cô.“Chú nói này cháu dâu, cháu xem như là nông dân, nhưng cũng nên biết lễ nghĩa chứ.
Chú cầm quà tới thăm mẹ chồng cháu, cháu không nên tiếp đãi nhiệt tình à.”“Mẹ chồng cháu nói, chú là cáo chúc tết gà, không có ý tốt.”Hai vợ chồng chú họ vừa nhìn là biết người hai mặt, Lý Hà không muốn giả vờ giả vịt với họ.
Giả nhất thời thì cô biết, giả nhiều thì cô sợ mình bị người ta kéo xuống mương.Hoàn toàn không ngờ cô lại như vậy, vừa mở miệng là không chừa chút mặt mũi.
Hai vợ chồng chú họ tức đến mức mặt mày lập tức trắng bệch.
Chú họ chỉ vào cô, vừa muốn mở miệng lại bị cô gạt cánh tay đó xuống.“Vừa rồi còn nói cháu không biết lễ phép, chú họ chỉ vào người khác như vậy mới càng không lễ phép.
Chú có chuyện thì nói, không có thì đi, đừng khiến người ta chê cười như vậy.”Lớn tiếng dọa người, chú họ bị chọc tức thiếu chút ngất xỉu.
Phải một hồi mới dịu lại cơn tức này.
Ông ta vừa định nói chuyện, lúc này bà cụ trên giường đất mở to mắt, ngồi dậy.“Đừng hòng dựa hơi Hải Dương để nông chuyển phi, sắp xếp công việc cho họ hàng của chú, tôi nói cho chú biết, không có cửa đâu.
Tiền mà cha Dương gửi tới, nếu chú chưa trả lại thì lấy ra cho tôi, trả rồi thì thôi.”Chú thím họ trừng lớn mắt, bị bà cụ làm cho kinh ngạc.
Lúc trước luôn cắt đứt quan hệ với chồng, tiền gửi cho bà năm ngoái đã trả lại hết, bên kia không có cách nào mới muốn thông qua ông ta để chuyển giao.Một số tiền đô la Mỹ lớn như vậy, ông ta đã sớm muốn chiếm làm của riêng.
Sao bà cụ này đột nhiên lại đòi? Ông ta tới là vì muốn chỉ tiêu bát sắt kia, không phải trả tiền cho bà.“Chị dâu,” người đàn ông mặt dày tiến lên trước, ngồi lên mép giường đất.
“Là như thế này, chị nghe em nói lời thật tâm với chị.
Con dâu này của chị, nói thẳng chính là nhằm về phía lợi ích, chị thật sự muốn đưa hết tất cả cho cô ta? Hộ khẩu, công việc, nhà ở, tiền, mấy thứ đó đều cho cô ta, lỡ như chị có chuyện xấu, cô ta thần không biết quỷ không hay khiến Hải Dương chết, rồi…”“Chú cho rằng đều của chú à.” Bà cụ chỉ vào cửa, “Cút.”“Chị dâu, chị….”“Chú họ vẫn nên đi đi, mấy ngày nay sức khoẻ mẹ cháu không thoải mái, cần tĩnh dưỡng.
Chú chớ chọc bà tức giận.
À, đúng rồi, số tiền vừa rồi mẹ cháu nói, chú lấy ra đi.”Lý Hà nói xong, nhớ tới lời mẹ chồng vừa rồi, tuy không biết cụ thể, nhưng biết có