Tiễn khách đi, cô đi quanh nhà một vòng.
Con gái phải đi gặp giáo viên rồi, giáo viên cảm thấy rất hứng thú với tranh cắt giấy của đứa trẻ.
Chuyện này sắp thành công rồi, có thể nói con đường sau này của Họa Họa đã thông hơn phân nửa.
Mỹ thuật, con gái cô đời trước không có ai dạy cũng có thể vẽ tốt đến mức giành giải nhất huyện.
Đời này nếu thật sự có giáo viên tốt như vậy chỉ bảo, chắc chắn có thể thuận lợi đi con đường này, không cần liều chết ở lớp văn hóa.“Phải làm quần áo mới, phải cho giáo viên một ấn tượng tốt.
Trong nhà không có vải vóc cũng không có phiếu mua vải phải làm sao đây?”Cô đang sầu não vì trong tay cô có tiền nhưng không có phiếu, chỉ có thể lấy sổ ngoại tệ còn dư từ trong ngăn kéo ra.
Mở miệng nói làm quần áo mới cho hai đứa trẻ, Thẩm Huy vừa nghe nói tiêu tiền liền nhíu đôi mày nhỏ lại.“Không cần mua cho con, quần áo của con còn có thể mặc.”Đứa trẻ này thật sự tiết kiệm, biết dưới danh nghĩa có nhiều tiền như thế vẫn không nỡ tiêu.
Lý Hà đưa tay sờ đầu cậu, mở miệng giải thích với cậu.“Bởi vì không có phiếu cho nên mới dùng sổ ngoại tệ.” Vừa nói cô vừa móc từ trong túi ra mấy tờ nhân dân tệ: “Xem này, mẹ cũng kiếm được tiền.
Yên tâm, sau này có mẹ ở đây, chắc chắn sẽ không để mấy đứa đói.
Quần áo nên mua thì mua, con cũng sắp đi học rồi.
Người nhà chúng ta ăn mặc rách rưới sẽ khiến người ta coi thường, khinh rẻ chúng ta.”“Vậy tiền tiết kiệm sẽ không đụng vào đúng không?”“Sẽ không…số tiền đó là để dành mua nhà cho con.”“Vậy cha con thì sao? Số tiền đó để dành cho cha con khám bệnh, không thể để mặc ông ấy.”Lời nói đứa trẻ vội vàng, âm thanh cũng to lên.
Lý Hà ý thức được sự bất an của cậu đến từ đâu, khẩn trương mở miệng giải thích, an ủi tâm trạng của cậu.“Yên tâm, cha con có mẹ mà.
Mẹ đồng ý với bà nội con chăm sóc anh ấy thì sẽ nói được làm được.
Chi phí hằng ngày thì có mẹ, số tiền đó một phần làm vốn một phần phòng ngừa lỡ như.
Tóm lại con yên tâm, mẹ tuyệt đối sẽ không bỏ mặc hai cha con đâu.
Nếu con không bằng lòng dùng sổ ngoại tệ vậy mẹ không dùng, mẹ nghĩ cách kiếm một ít phiếu vải về.”“Bà nội nói bảo con nghe lời mẹ, con nghe mẹ.” Nói xong cậu ngẩng đầu, nhút nhát nhìn cô: “Con sẽ ngoan, con nghe lời.”Cậu mới bảy tuổi, nhưng luôn luôn đặt cha ở vị trí đầu tiên.
Không cần tiền tiêu vặt, bà nội cho mấy xu cũng để dành lại.
Vừa nhắc đến tiền, người đầu tiên nghĩ đến chính là cha.Bà nội đã đi rồi, bà nội đã mất rồi, cha nằm nơi đó không chút động tĩnh, trong lòng