Tề Mẫn Mẫn mười tám tuổi chưa bao giờ nghĩ tới chính mình và người đàn ông đáng sợ như Hoắc Trì Viễn lại có bất cứ liên hệ gì.
Cô vẫn cho là mình có một người cha tốt, hết mực yêu thương mình, có một người mẹ kế tuy không thể thân cận lại như mẹ cũ của mình, lại có một đứa em gái đáng yêu.
Tuy đã đeo tang mẹ từ nhỏ, nhưng so với những con người bất hạnh khác, cũng coi như đã hạnh phúc.
Mãi đến ngày nào đó, những biểu hiện giả dối của hạnh phúc ấy mới bị hiện thực xé nát một cách tàn khốc…
Cả người Tề Mẫn Mẫn vô lực để mẹ kế thô lỗ ném lên trên giường, đầu vì đụng phải một góc giường mà đau đớn khiến cô phải hớp một ngụm khí: “Dì….”
Dương Nguyệt Quyên lạnh lùng nhìn cô một cái: “Công ty của ba cô sắp phá sản, thân làm con gái của ông ấy, tất nhiên cô phải giúp ông ấy.
Đừng sợ, sẽ không để cô phải chết, chỉ là để cô cho người ta một lớp màng mỏng.”
Phá sản?
Cho người ta?
Có ý gì?
Tề Mẫn Mẫn từ trên giường ngồi xuống, muốn hỏi rõ ràng, lại bởi vì đầu óc choáng váng mà cắm đầu ngã quỵ ở trên giường.
“Qủa nhiên là tuyệt sắc.
Cho dù Hoắc Trì Viễn là cong, cũng nhất định không chịu được hấp dẫn này đâu.”
Dương Nguyệt Quyên nhìn cả người Tề Mẫn Mẫn bị vùi vào trong chăn mền màu xanh mà có chút ghen tỵ.
Tề Mẫn Mẫn có khờ dại thế nào cũng có thể đoán được mẹ kế muốn làm cái gì, cô vùng vẫy nhớ tới, lại nhận ra tay chân mình mất hết sức lực: “Dì, vì sao?”
“Hiện giờ chỉ có cô có thể cứu ba cô.
Chỉ cần đêm nay Hoắc Trì Viễn muốn cô, cậu ta liền không thể động thủ với ba của cô.” Dương Nguyệt Quyên nói xong, liền đi ra cửa: “Hầu hạ cậu ta cho tốt, cũng đừng