Tề Mẫn Mẫn bị chọc tức đến toàn thân phát run.
“Cùng lắm chỉ là bị mất đi một lớp màng mỏng, có gì đáng ngại? Hiện giờ y học phát triển như vậy, tốn chút tiền bạc là có thể sửa lại cho cô.
Chỉ cần cô không nói cho ai biết?” Dương Nguyệt Quyên vô lý nói.
“Vâng! Thên thể tàn khuyết thì có thể bổ sung, nhưng còn trái tim? Trái tim của tôi bị đâm đến nỗi tất cả đều là máu, bà muốn vá lại thế nào?” Tề Mẫn Mẫn bi thống chất vấn.
Trên thế giới này làm sao có thể có người đàn bà vô sỉ như thế này?
“Tôi đâm cô chắc? Ngày hôm qua đã nói cho cô biết tất cả đều là chủ ý của ba cô.
Cô muốn hận thì đi mà hận ba cô.” Dương Nguyệt Quyên nhún vai, bất mãn lắc mông rời đi.
Tề Mẫn Mẫn cắn chặt răng, nhịn không được để chính mình khóc lên.
Vội vàng thu dọn xong xuôi, cô liền mang theo rương hành lý xuống lầu.
“Phu nhân, canh gà đã hầm xong, hiện tại đưa đến bệnh viện cho lão gia chứ ạ?”
Tề Mẫn Mẫn vừa muốn ra cửa, liền nghe thấy câu hỏi của bảo mẫu.
Ba nằm viện rồi sao?
“Một lát nữa tôi đến bệnh viện thăm ông ấy thì tiện đường mang theo.”
Dương Nguyệt Quyên đưa lưng về phía Tề Mẫn Mẫn trả lời như vậy.
Tề Mẫn Mẫn đặt rương hành lý xuống, xoay người hỏi Dương Nguyệt Quyên: “Bà khiến ba tôi tức đến nỗi bị bệnh?
“Cái gì tôi chọc giận?” Dương Nguyệt Quyên mất hứng: “Người chọc giận khiến ba cô nằm viện là Hoắc Trì Viễn.
Cô đến một chút hiếu nghĩa cũng không có, cô cứ nhẫn tâm chờ ba cô bị tức chết đi.”
“Ông ta cũng không cần đứa con gái này, tôi còn quản sống chết của ông ấy?” Tề Mẫn Mẫn bắt đầu muốn phản nghịch, nhấc hành lý lên xoay người rời đi.
Cô mới đi