Chương 135
Trịnh Húc quay đầu, nhìn thấy một đôi chân khêu gợi, yết hầu căng thẳng một cái, thu hồi lại ánh amwts, anh nghiêm cẩn nói: “Cô rất thông minh.”
“Tôi lãng phí năm năm tuổi thanh xuân vì anh ấy, một con nhóc dựa vào đâu mà cướp mất anh ấy?” Lynda thần kinh quát lên.
“Có một số chuyện, không thể cưỡng cầu.” Trịnh Húc bình tĩnh nói.
“Tôi xinh đẹp hơn cô ta!” Lynda không cam lòng nói.
“Tình yêu và vẻ ngoài không liên quan đến nhau. Chỉ là gặp được đúng người mà thôi.” Trịnh Húc đi trở về phòng khách, ngồi đối diện với Lynda, cố gắng nói chuyện với cô.
“Tôi nghĩ tôi là người anh ấy cần.” Lynda nhấp đôi môi đỏ tươi, trong mắt tràn đầy cô đơn.
“Tôi thấy cô rất thông minh, không cần vì chuyện tình cảm mà để liên lụy đến sự nghiệp.” Trịnh Húc có chút bất đắc dĩ.
“Không! Hoắc Trì Viễn không thể rời được tôi!” Lynda tràn ngập tự tin nói.
“Đừng để tự tin hủy hoại bản thân cô!” Trịnh Húc đưa nước gừng cho cô: “Uống hết đi! Sau đó quên hết chuyện xảy ra hôm nay. Hoắc tổng chỉ là cấp trên của chúng ta.”
“Tề Mẫn Mẫn kia đâu có gì mạnh hơn tôi?” Lynda tiếp nhận chén nước, uống xong vẫn thấy không cam lòng.
“Hoắc tổng thích cô ấy. Điểm này so với tất cả đều hơn rồi.” Trịnh Húc không rõ vì sao Lynda lại cố chấp như thế: “Vì cô ấy mà Hoắc tổng đã dừng tất cả kế hoạch trả thù tập đoàn Bằng Trình rồi. Lynda, cô nên tỉnh táo lại đi.”
“Thật sao?” Lynda không tin trừng to mắt.
“Đúng!” Trịnh Húc thật sự gật đầu.
“Chẳng lẽ Hoắc tổng cũng đã quên cả Y Nhiên? Chỉ vì một Tề Mẫn Mẫn sao?” Lynda nhảy dựng lên từ trên ghế sofa, khẩn trương nhìn Trịnh Húc, cô không có cách nào lý giải một Hoắc Trì Viễn như thế. Anh hận Tề Bằng Trình năm năm, lời thề trả thù, làm sao có thể buông tha được được kế hoạch báo thù
“Chúng ta là trợ lý, không nên nhúng tay vào vấn đề tình cảm của cấp trên.” Trịnh Húc nói xong, liền muốn đứng dậy rời đi.
Lynda ngã ngồi ở trên ghế sofa, điên cuồng rơi lệ.
Cô giống như phòng cướp, đề phòng tất cả những người phụ nữ cố ý tiếp cận Hoắc Trì Viễn, không nghĩ tới lại vẫn chưa thể bảo vệ cho anh. Ví như trái tim anh đều đã cho Tề Mẫn Mẫn, cô liền không còn hi vọng gì nữa.
Trịnh Húc lại buông tha ý nghĩ rời đi, rút tấm khăn giấy đưa cho cô: “Thế nhưng là thất tình, cũng không có gì đáng ngại lắm, chỉ đổ thừa Hoắc tổng không phải Mr.Right của cô thôi!”
“Anh chưa từng thất tình, tự nhiên không biết có bao nhiêu đau khổ!” Lynda bi thống quát lên.
Trịnh Húc cô đơn nhấp môi mỏng: “Ai nói tôi chưa từng thất tình? Ngày hôm qua bạn gái tôi vừa nói chia tay với tôi.”
“Vì sao?” Lynda dừng khóc, đồng tình nhìn về phía anh. Cô biết anh có một người bạn gái yêu nhau đã mười năm, như thế nào đã nói chia tay rồi hả?
“Công việc bận quá, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, tôi không có cách nào chăm sóc cô ấy mỗi ngày. Cô ấy nói cô ấy thấy cô đơn.” Trịnh Húc bắt đắc dĩ thở dài. Anh vốn nghĩ dốc sức làm việc: “Cô ấy nói có người chăm sóc cô ấy tốt hơn tôi.”
“Hóa ra chúng ta đồng bệnh tương liên. Trịnh Húc, muốn uống một chén không?” Lynda mời Trịnh Húc.
“Không được! Uống rượu lại càng đau đớn hơn. Cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi đây.” Trịnh Húc nói xong, liền đứng dậy rời đi.