Chương 139
Nhìn thấy cô cuộn tròn thân mình, anh lập tức chỉnh nhiệt độ cao lên, sau đó lấy chăn đơn đắp lại kỹ càng cho cô rồi ôm cô vào trong ngực.
Anh hôn một cái lên trán cô, sau đó nhắm mắt lại.
Tề Bằng Trình đâm chết vợ của anh, cho nên liền đưa con gái bảo bối cho anh, hi vọng anh có thể yêu Tề Mẫn Mẫn, cho nên Tề Bằng Trình mới nói “thiếu anh cái gì sẽ trả anh cái đó?”
Tề Mẫn Mẫn thật sự có thể thay thế Y Nhiên sao?
Anh không biết.
Nửa đêm, đột nhiên Tề Mẫn Mẫn nghe được một tiếng kêu đau đớn, cô mơ màng mở to mắt, nhìn Hoắc Trì Viễn đang khom người cuộn mình trước mặt mình: “Chú, anh làm sao thế?”
Nha đầu hư hỏng! Em thiếu chút nữa là đá anh tàn phế rồi.” Hoắc Trì Viễn nghiến răng nghiến lợi nói.
Anh sợ cô nửa đêm đá chăn, cho nên vẫn ôm cô, ai biết nửa đêm cô lại dùng lực đá đến chỗ trọng yếu của anh.
“Rất đau sao? Để tôi xem…Uhm…” Tề Mẫn Mẫn nghĩ đến vị trí anh bị đau, lập tức ngậm miệng. cô sao có thể nhìn nơi đó: “Chú à, tôi thề, không phải tôi cố ý.”
Hoắc Trì Viễn trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn liếc mắt một cái, chỉ thấy anh dùng lực hít sâu một cái, hồi lâu mới giãn mày ra, xem ra có vẻ rất đau.
“Về sau tôi sẽ cẩn thận.” Tề Mẫn Mẫn sợ hãi giơ một bàn tay nhỏ lên.
“Em muốn đá hỏng tôi sao?” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng nói, sau đó xoay người, quay lưng lại với cô: “Nhanh ngủ đi!”
Tề Mẫn Mẫn ôm lấy eo của anh từ phía sau, dán khuôn mặt nhỏ vào tấm lưng rắn chắc của anh: “Chú à, tức giận sao?”
“Em lại trêu chọc tôi, tự gánh lấy hậu quả!” Hoắc Trì Viễn ấp úng nói.
“Người ta đã muốn ôm anh.” Tề Mẫn Mẫn bĩu môi, người anh rất ấm áp, ôm anh, bụng của cô không còn lạnh nữa, đau đớn cũng giảm
Hoắc Trì Viễn xoay người, đưa lưng lại ôm cô vào trong lòng: “Nhìn em như thế mà còn đá tôi!”
Tề Mẫn Mẫn nắm tay Hoắc Trì Viễn đặt trên bụng mình, vẻ mặt cười hạnh phúc.
Lúc Tề Mẫn Mẫn tỉnh ngủ Hoắc Trì Viễn đã không còn ở đó, cô rửa mặt rồi thay một bộ váy kẻ màu trắng.
Hoắc Trì Viễn vừa đặt đĩa sandwich ga ngỗng chiên lên bàn thì gặp cô đang đi xuống lầu, lập tức vẫy tay với cô:”Lại đây ăn cơm!”
“Sandwich gan ngỗng? Thịnh soạn như vậy?” Tề Mẫn Mẫn vui mừng ngồi xuống, lập tức cầm dao nĩa bắt đầu thưởng thức mỹ vị.”Ngon quá!”
“Gan ngỗng bổ máu. Thích thì ăn nhiều một chút.” Hoắc Trì Viễn lãnh đạm nói xong, không thất Tề Mẫn Mẫn tỏ ra một chút cảm động nào, lập tức xoay người đi vào phòng bếp. Tay mang một cốc sữa nóng đi ra:”Sữa mật ong, uống hết đi!”
Tề Mẫn Mẫn buông dao nĩa, cầm cốc sữa lên, nghe lời uống hết hơn một nửa:”Vừa uống vào thật là ấm bụng. Chú, chú đối với tôi thật tốt.”
“Đang ăn cơm đừng có nói chuyện!” Hoắc Trì Viễn cúi đầu, trầm mặc ăn bữa sáng, nói xong cũng không ngẩng đầu lên.
“Vừa rồi không có người ngoài!” Tề Mẫn Mẫn liếm sữa trên khóe môi, cười hì hì nói. Có lẽ vì cha từ nhỏ đã rất cưng chiều cô, nên rất ít khi bắt cô học quy tắc, cái gì cũng đều xuất phát từ tính cách của cô. Hoắc Trì Viễn sso với cha còn nghiêm khắc hơn! Cô cũng không muốn bị trông nom như một đứa trẻ. Cô nâng cằm, nghiêm túc nhìn Hoắc Trì Viễn:”Chú, là vì sandwich gan ngỗng này quá ngon, hay là vì tôi quá xấu? Sao chú lại không nhìn tôi?”