Chương 142
Bị Hoắc Nhiên trêu chọc, Hoắc Trì Viễn cúi mặt, xấu hổ hừ một tiếng:”Chú cho rằng ai cũng giống như chú, cứ rảnh rỗi lại đi nghiên cứu kỳ an toàn của phụ nữ?”
“Được! Được lắm! Không cười anh nữa!” Hoắc Nhiên ôm lấy bả vai Hoắc Trì Viễn, nghiêm túc nói:”Mấy ngày trước và mấy ngày sau kỳ kinh nguyệt của phụ nữ đều là kỳ an toàn, anh có thể tùy tâm phát tác”
“Biết rồi!” Hoắc Trì Viễn hất cánh tay Hoắc Nhiên ra, trở lại phòng khách.
Trong phòng khách, Tề Mẫn Mẫn đang cầm mội cái chén đen tuyền, nhăn mặt nhăn mũi trông buồn bã. Nhìn thấy Hoắc Trì Viễn đang đi đên, cô lập tức đưa ra ánh nhìn chờ đợi nhìn đối phương, hi vọng anh sẽ giúp đỡ mình nói rằng sẽ không cần phải uống thuốc đắng như vậy “Nha đầu, sao lại không uống?” Bà nội Hoắc quan tâm hỏi:”Phương thuốc này là ông nội con lưu lại, mẹ con dùng phương thuốc này đã chữa khỏi cho rất nhiều bệnh nhân!”
Tề Mẫn Mẫn biết Bà nội Hoắc muốn tốt cho mình, nhưng cô lại không biết xấu hổ sợ đắng nên không muốn uống, lắc đầu:”Không đâu.”
“Hoắc Nhiên, vào phòng Hoắc Tương lấy chocolate ra đây.” Hoắc Trì Viễn nhìn Tề Mẫn Mẫn đang rối rắm, liền phần phó Hoắc Nhiên đằng sau.
Tề Mẫn Mẫn cảm động nhìn Hoắc Trì Viễn. Anh quá thông minh, khong cần cô phải nói mà biết ngay cô sợ đắng, Cô càng ngày càng thích anh!
Làm sao dừng lại đây?
“Tiểu nhân tuân mệnh!” Hoắc Nhiên cười đi lên lầu, lát sau liền cầm một hộp chocala thượng đẳng xuống lầu:”May sao nhà chúng ta có một nha đầu tham ăn.”
Hoắc Trì Viễn nhận lấy, lấy một viên chocolate ra, chờ Tề Mẫn Mẫn uống thuốc xong, rồi đem chocolate tới bên miệng cô. Tề Mẫn Mẫn miệng ngậm ý cười. Chocola ngọt ngào lập tức tan ra trong dạ dày cô.
“Ở công ty còn có chút việc, tôi phải đi luôn đây. Nha đầu, em ở nhà chăm sóc bà nội.” Hoắc Trì Viễn nắm lấy bàn tay Tề Mẫn Mẫn, nghiêm túc nói,”Đau bụng thì đi lên lầu nằm
“Ừ, đừng mệt quá.” Tề Mẫn Mẫn gật gật đầu, nhớ tới anh sáng sớm đã bắt điện thoại, biết anh hôm nay sẽ bộn bề nhiều việc, liền đau lòng dặn dò.
“Đi đi. Còn có bà nội ở đâu, không phải lo lắng cho vợ con tủi thân.” Bà nội Hoắc cười vội vàng đuổi Hoắc Trì Viễn.
Hoắc Trì Viễn cười tiến lên trước, hôn nhẹ lên má bà nội:”Bà nội là tốt nhất!”
Bà nội Hoắc rất vui vẻ, thoải mái cười rộ lên.
Hoắc Nhiên thấy Hoắc Trì Viễn đi ra, liền ôm lấy bờ vai anh:”Anh, tiện đường đèo em đi một đoạn đi, em có hẹn ở số mười lăm khách sạn ngay cạnh công ty anh.”
“Sao không đi xe của chú đi?” Hoắc Trì Viễn lạnh lùng liến mắt nhìn Hoắc Nhiên một cái.
“Có sẵn xe ở đây sao lại không dùng chứ?” Hoắc Nhiên ha ha cười to, một bên ôm lấy Hoắc Trì Viễn đi ra ngoài, một bên thấp giọng thì thầm vào tai Hoắc Trì Viễn, “em muốn nghỉ ngơi dưỡng sức.”
“Không sợ lâu ngày bị lây bệnh sao!” Hoắc Trì Viễn không đồng ý liếc em trai một cái. Em trai cái gì cũng tốt, chí có nam nữ quan hệ thì thác loạn rối tinh rối mù.
“Đồ bảo hộ đã được chuẩn bị rất tốt. Anh đừng có rủa em!” Hoắc Nhiên bất mãn kháng nghị, “Em cũng không ngây thơ như anh. Không nếm trăm hoa làm sao biết được hoa nào là tốt nhất?”
Hoắc Trì Viễn không đồng ý chỉ biết lắc đầu, mở cửa xe ngồi vào trong.
Đám Hoắc Trì Viễn đi rồi, Tề Mẫn Mẫn hàn huyên với bà nội một lát, cảm giác máu bên dưới sắp chảy ra thành sông, khẩn trương cầm lấy túi chạy lên làu.