Chương 147
“Được, không cho!” Hoắc Trì Viễn dùng lực hôn lên trán cô một cái, trong mắt tràn ngập cưng chiều.
Tề Mẫn Mẫn vui vẻ nhếch khóe miệng lên, bướng bỉnh cười nói: “Kéo câu!”
Hoắc Trì Viễn không nề hà vươn tay ra, ngoéo tay với cô: “Có hài lòng chưa?”
“Miễn cưỡng!” Tề Mẫn Mẫn loạng choạng đầu, kiêu ngạo trả lời.
Lynda đứng lên khỏi suối nước nóng, nhìn hai người ở trên bờ tình chàng ý thiếp, trong lòng tràn ngập ghen tỵ. cô liếc mắt nhìn dưới khăn tắm của Tề Mẫn Mẫn lộ ra đôi chân ngắn, khinh thường cười lạnh. Cô dựa vào cạnh bờ ao, cố ý duỗi đôi chân thon dài trắng nõn của mình ra, phong tình vạn chủng nhìn Hoắc Trì Viễn cười cười: “Hoắc tổng, không mời phu nhân xuống suối nước nóng sao?”
Hoắc Trì Viễn ôm bả vai của cô, nhàn nhạt trả lời: “Không được.”
“Cũng đúng, phu nhân còn nhỏ.” Lynda quăng mái tóc ẩm ướt, cố ý ưỡn ngực, sau đó khiêu khích nhìn Tề Mẫn Mẫn cười cười.
Tề Mẫn Mẫn giận trừng mắt nhìn Lynda. Đối phương đang ám chỉ ngực cô nhỏ? Cô ta cho rằng chính mình chỉ cần lớn hơn vài tuổi, những phương diện khác đều lớn hơn? Tề Mẫn Mẫn cũng không phải người dễ bắt nạt? Cô lộ ra một tiếng cười tà, tò mò hỏi han: “Dì Lynda, vóc người của dì đẹp quá! Dì là B đi!”
Lynda tức giận trừng mắt nhìn Tề Mẫn Mẫn: “Tôi là C!”
“A…?” Tề Mẫn Mẫn che miệng lại, kinh ngạc, giống như chưa từng thấy qua ngực lớn như thế, nhưng câu tiếp theo lại khiến Lynda tức giận đến không thở nổi. Cô thản nhiên nói: “Mới chỉ là C!”
Hoắc Trì Viễn cưng chiều vò rối tóc của Tề Mẫn Mẫn: “Nha đầu, đừng làm loạn, em không thể coi mình như tiêu chuẩn. Nói chung, C đã cực kỳ đầy đặn rồi.”
Lynda nhìn thoáng qua ngực của Tề Mẫn Mẫn bị khăn tắm che khuất, nhíu mi một cái. Ngụ ý của Hoắc Trì Viễn, ngực của Tề Mẫn Mẫn ít nhất cũng phải là D? Thân thể gầy yếu như vậy sao lại có ngực lớn thế?
Tề Mẫn Mẫn
Hoắc Trì Viễn mổ một cái vào môi của cô: “Tiêu chuẩn của anh là em.”
“Không cần! Dì Lynda đang nhìn!” Tề Mẫn Mẫn thẹn thùng vùi mặt vào trong lòng Hoắc Trì Viễn. Chỉ mặc mỗi một chiếc quần bơi, lộ ra cơ bụng tám khối, gợi cảm muốn chết. đột nhiên cô nghịch ngợm bóp một cái ở chỗ thắt lưng bụng của anh.
Smith vẫn xem diễn trò nãy giờ cười ha ha, ôm eo vợ, nói với Hoắc Trì Viễn: “Cố, vợ anh quá đáng yêu rồi.”
“Thiên tính mà!” Hoắc Trì Viễn có chút kiêu ngạo nhỏ.
“Tề Mẫn Mẫn, xuống tắm nước nóng đi. Trong ao có cá nhỏ thích ăn da chết, bị nỏ mổ cực kỳ thoải mái.” Phu nhân Smith cười gọi cô.
“Được!” Tề Mẫn Mẫn lập tức gật đầu, khăn tắm khoác lên người đang định thả xuống để nhảy vào suối nước nóng, kết quả chân còn chưa chạm nước, thắt lưng đã bị Hoắc Trì Viễn ôm lấy: “Chú à, vì sao không cho tôi tắm suối nước nóng?”
“Sức khỏe em không tiện, không thích hợp tắm suối nước nóng.” Hoắc Trì Viễn lần nữa dùng khăn tắm quấn lấy Tề Mẫn Mẫn, muốn ôm cô rời đi.
Tề Mẫn Mẫn bất mãn nhìn Hoắc Trì Viễn bao bọc mình thật chặt, hại cô không có cách nào so ngực với Lynda, cô dắt khăn tắm, bất mãn kháng nghị: “Em ngồi cạnh bờ ao ngâm chân được không?”
“Em đồng ý với anh là không bỏ khăn tắm ra, thì anh đồng ý.” Hoắc Trì Viễn dùng lực ôm Tề Mẫn Mẫn, không cho cô bỏ khăn tắm ra.
“Chú à, anh so với tôi không chỉ già hơn mười hai tuổi đi?” Tề Mẫn Mẫn cố nén cười, xấu xa hỏi han.