Chương 163
“Lớp trưởng, mình không có.” Hạ Minh muốn giải thích cho bản thân mình, lại bị Ninh Hạo giơ tay ngăn cản.
Ninh Hạo chỉ cửa sổ kính đối diện: “Mình ngồi ở chỗ kia vừa hay nhìn thấy.”
Hạ Minh rõ ràng không trả lời được, buồn bực dậm chân.
“Tự giải quyết cho tốt! Lần sau lại để cho tôi nhìn thấy cô làm thương tổn Tề Mẫn Mẫn, không cần cô ấy ra tay, tôi sẽ hủy mặt của cô trước đấy!” Nói xong, Ninh Hạo liền cầm tay Tề Mẫn Mẫn rời đi.
Tề Mẫn Mẫn chạy ra nhà ăn, mới bắt đầu cười to.
Vừa nãy cô vẫn còn tưởng Ninh Hạo hiểu lầm, bị bạn tốt nhìn thấy mình đang giơ ngón tay giữa cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, không ngờ Ninh Hạo ngồi bên cửa sổ đối diện, chứng kiến rõ ràng chuyện xảy ra ở cửa nhà vệ sinh.
“Đáng tiếc là vừa hết gan ngỗng rồi.” Ninh Hạo tiếc nuối nhíu mi.
“Bọn mình đi ăn canh Ma Lạt đi. Bồi thường đồ ăn ngon cho cậu.” Tề Mẫn Mẫn cười đề nghị.
“Được.” Ninh Hạo dắt tay Tề Mẫn Mẫn, dọc theo bờ sông đến chợ đêm.
Tề Lạc đang cúi đầu ăn bát cá viên, bị bạn học bên cạnh huých vào tay. Cô ngẩng đầu thờ ơ liếc mặt nhìn đối phương một cái:”Làm sao?”
“Đó không phải là chị của cậu sao?” Đối phương nhỏ giọng nhìn cô bĩu môi.
Tề Lạc nhìn theo ánh mắt đối phương, quả nhiên là chị gái,đi bên cạnh cô là người con trai so với ngôi sao còn xinh đẹp hơn – Ninh Hạo. Tề Lạc lập tức lấy khăn giấy lau mạnh miệng, đứng dậy chạy đến bên hai người kia. Cô vỗ vỗ bả vai Tề Mẫn Mẫn:”Chị, hai người cũng tới ăn canh Ma Lạt sao?”
Nghe thấy giọng nói của Tề Lạc, Tề Mẫn Mẫn lập tức thấy đau đầu xoa trán. Hôm nay là cái ngày gì vậy? Đến chỗ nào cũng gặp phải người không muốn gặp.
“Anh Ninh Hạo, anh thích ăn gì? Em mời.” Tề Lạc
Ninh Hạo tránh không được, xấu hổi nói:”Không cần.”
Tề Mẫn Mẫn không hờn giận khinh thường nhìn Tề Lạc, cô chỉ vào một gương mặt quen thuộc ở phía xa xa hỏi:”Tề Lạc, sao em không đi cùng với bạn học của em đi? Bọn chị sẽ không quầy rất các em.”
“Không có gì đâu. Chị, càng đông càng vui mà.” Tề Lạc dùng sức túm lấy cánh tay Ninh Hạo kéo đến bàn cô đang ngồi.
Ninh Hạo bất đắc dĩ ngồi xuống, ho mạnh một tiếng:”Tôi mời, các bạn cứ tự nhiên.’ Tề Mẫn Mẫn ngồi bên cạnh anh, bất mãn phản đối:”Hôm nay tớ mời, không cho cậu trả tiền.”
“Cậu đã mời rồi mà? Đại tiệc nước Pháp. “ Ninh Hạo nhìn Tề Mẫn Mẫn,thản nhiên tươi cười.
“Không tính.” Tề Mẫn Mẫn cười nói.
Tề Lạc nhìn Ninh Hạo, lại nhìn Tề Mẫn Mẫn:” Chị, anh rể đi công tác chưa về sao?”
“Làm sao em biết?” Tề Mẫn Mẫn thản nhiên liếc mắt nhìn Tề Lạc.
“Mẹ em nói cho em biết.” Tề Lạc cười ngọt ngào.
“Quả nhiên là mẹ em!” Tề Mẫn Mẫn lạnh lùng nói. Cô tuy rằng đã tha thứ cho cha, nhưng tuyệt đối không tha thứ cho Dương Nguyệt Quyên.
“Thực ra… Mẹ em rất quan tâm đến chị. Chị, đừng xem mẹ em như kẻ thù.” Tề Lạc oan ức chớp mắt.
Tề Mẫn Mẫn nhíu mi, không để ý đến Tề Lạc, quay đầu hỏi Ninh Hạo:”Lớp trưởng, cậu muốn ăn gì? Tớ đi lấy cho cậu.”
“Cùng đi đi.” Ninh Hạo đứng lên, cùng Tề Mẫn Mẫn đi đến xe lưu động.
Bạn học Tề Lạc lặng lẽ nói bên tai cô:”Tề Lạc, chị cậu chính là muốn hồng hạnh vượt tường!”