Chương 172
“Một lần sau cùng!” Hoắc Trì Viễn mổ lên môi cô.
“Một lần.” Tề Mẫn Mẫn dựng thẳng một ngón tay lên, vẻ mặt nghiêm túc nói.
“Anh thề.” Hoắc Trì Viễn cầm ngón tay của cô, cười ngậm chặt môi của cô ….
Khi trời sáng rõ, lầu hai của căn biệt thự truyền đến tiếng kháng nghị thất thanh của cô: “Chú à, anh đã đủ chưa?”
“Không đủ!”
Sau cùng cô không thể nhịn được nữa liền giẫm lên người Hoắc Trì Viễn, chạy vào phòng tắm.
Đúng là anh chỉ làm một lần, nhưng là rất lâu, lâu đến mức thắt lưng của cô đều đã nhức mỏi, anh còn vui vẻ không ngừng nghỉ.
Hoắc Trì Viễn nằm ngửa, ngực kịch liệt lên xuống.
Anh bị trúng độc của cô sao?
Vậy mà vẫn muốn không đủ.
Từ trước đến nay anh tự hạn chế mình như vậy mà lại biến thành một sói xám tùy lúc có thể ăn thịt lão bà.
Tề Mẫn Mẫn tắm rửa xong, vụng trộm ngoái đầu nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy anh vẫn nằm im không nhúc nhích, liền vây khăn tắm quanh người chạy chậm vào phòng thay đồ, mặc đồng phục vào sau đó chạy ra khỏi phòng.
Hoắc Trì Viễn ăn không đủ, cô cũng không thể lại cùng anh ở chung một phòng.
Hoắc Trì Viễn nhìn thấy cô chạy nạn biến mất ở cửa, ngồi dậy, dùng lực nắm chặt tay lại: “Mình làm sao vậy?”
Cùng với cô, anh chưa bao giờ có thỏa mãn.
Anh đặt Y Nhiên ở đâu rồi hả Đột nhiên anh thu lại trái tim đau đớn, khó chịu nhăn lại mày kiếm.
Anh khoác áo ngủ lên người, đứng ở trước cửa sổ sát đất, vẻ mặt phức tạp nhìn ra bên ngoài.
Rửa mặt xong, anh thay quần áo xuống
“Không còn sức nữa.” Tề Mẫn Mẫn chu miệng nhỏ, u oán trừng mắt nhìn anh.
Anh thở dài, tiến lên ôm lấy cô đi đến bàn ăn.
Tề Mẫn Mẫn cả người vô lực ngồi vào bàn ăn, bữa sáng trước mặt một miếng cũng chưa động vào.
Hoắc Trì Viễn duỗi thẳng tay, cắt nhỏ miếng bít tết trên đĩa của Tề Mẫn Mẫn, sau đó để trước mặt cô:”Ăn hết!”
“Nhiều vậy sao?” Tề Mẫn Mẫn nhìn đĩa bít tết, nhíu mày.
“Thể chất quá kém, bồi bổ nhiều vào!” Hoắc Trì Viễn sắc mặt không gợn sóng nhìn thoáng qua Tề Mẫn Mẫn, liền cúi đầu ăn bữa sáng của mình.
Thể chất cô quá kém?
Tề Mẫn Mẫn tức giận trừng mắt nhìn Hoắc Trì Viễn, thấp giọng than thở:”Còn không phải tại chú…”
“Tôi như thế nào?” Hoắc Trì Viễn ngẩng đầu, nhíu mi, trong mắt có tia hứng thú thản nhiên.
“Người ta bây giờ toàn thân vô lực còn không phải bị chú làm hại sao?” Tề Mẫn Mẫn bất mãn nói. Cả người cô bị anh mở ra đi vào nhiều lần, chân đều mềm nhũn đứng cũng khó khăn! Dựa vào cái gì mà lại bày ra vẻ mặt thần thái sảng khoái?