Chương 1768
“Được rồi!” Vương Giai Tuệ đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Hoắc Tương nhìn thấy tình cảm của Giai Tuệ cùng anh hai tốt như vậy, liền cười mở miệng: “Được rồi! Còn ngọt ngấy như vậy nữa em cũng sẽ nổi da gà.”
“Chúng ta không có…” Vương Giai Tuệ vội vàng muốn giải thích.
“Bọn anh chính là ngọt như thế đấy! Thế nào? Hâm mộ? Ghen ghét?Vậy hai người cũng trở về mà ngọt ngào như vậy đi!” Hoắc Nhiên ôm chầm lấy Vương Giai Tuệ, lên mặt nói với Hoắc Tương.
“Em cũng sẽ không trúng phép khích tướng này của anh đâu.” Hoắc Tương cười nhíu mày.
“Em rể, ” Hoắc Nhiên nhăn gương mặt tuấn tú lại, nhìn về phía Tần Viễn Chu, “Em gái anh chính là một điêu dân, em về nên quản giáo cho thật tốt.”
Hoắc Tương ở dưới bàn dùng lực đạp Hoắc Nhiên một cước: “Anh mới đúng là điêu dân! Em là Hoắc Tương hiện thục, rộng lượng, xinh đẹp, tuệ chất lan hoa, lấy đâu ra điêu ngoa?”
Hoắc Nhiên ôm chân khóc thét: “Em rể, thấy không? Phật sơn Vô Ảnh Cước! Em về sau sẽ từ từ được hưởng thụ.”
Hoắc Tương bá đạo trừng mắt nhìn Hoắc Nhiên.
Tần Viễn Chu kéo Hoắc Tương vào trong vòng tay mình, vẻ mặt sủng nịch nói: “Em chính là yêu một Hoắc Tương như vậy. Chân thật, không làm bộ, ngập tràn sức sống.”
Hoắc Tương cười nhếch mày nhìn Hoắc Nhiên.
Vương Giai Tuệ bị thần thái tự tin cùng hạnh phúc của Hoắc Tương hấp dẫn.
Có phải cô cũng sẽ có một ngày như thế hay không, không hèn mọn, có thể cười ngạo nhìn đời?
“Không đùa mọi người.” Hoắc Tương lấy một chiếc hộp nhung được đóng gói tinh xảo từ trong túi ra, đưa tới trước mặt Vương Giai Tuệ.
“Cho em?” Vương Giai Tuệ không yên hỏi han.
Nhìn cái hộp kia liền biết ở bên trong là đồ cực kỳ
Cô nhận cũng không được, mà không nhận cũng không xong.
“Uhm, quà đính hôn.” Hoắc Tương cười trả lời: “Là chị mua bằng tiền nhuận bút, không phải tiền bạc của Tần Viễn Chu, yên tâm.”
“Cưới một người vợ độc lập như thế thật có chút bất đắc dĩ.” Tần Viễn Chu nhìn Vương Giai Tuệ u oán thở dài: “Anh không thể giúp cô có cơ hội tiêu tiền. Thật ra tiền của anh có thể đủ cho cô ấy tiêu xài.”
“Biết.” Vương Giai Tuệ bị Tần Viễn Chu đùa cười. Cô không nghĩ tới một nhân vật lớn như Tần Viễn Chu lại quá bình dị gần gũi như thế. Sự khẩn trương trước đó của cô giảm đi không ít.
“Tiền của anh còn phải nuôi gia đình, tiền của em mới nên lấy ra để tiêu xài.” Hoắc Tương kiêu ngạo nói.
“Anh thích những lời này.” Tần Viễn Chu vừa lòng cười.
“Thị trưởng Tần chính là người chồng tốt.” Vương Giai Tuệ chân thành khen.
“Nên gọi là anh rể đó.” Hoắc Tương cười thúc giục: “Mau mở ra xem có thích không.”
Vương Giai Tuệ mở hộp vải nhung ra, lập tức thấy một chiếc kim cài áo đính hồng bảo thạch: “Thật đẹp!”
Hồng giống như máu tươi vậy, kinh diễm vô cùng.
“Bồ câu màu đỏ của Thái Lan?” Hoắc Nhiên nhìn em gái mình, thấy cô gật đầu, không kiềm chế được cười nói: “Cảm ơn.”
Tuy Vương Giai Tuệ không hiểu nhiều về châu báu, nhưng cũng nghe qua mấy chữ bồ câu màu đỏ.